Chương 216: Minh Tranh cướp người

Bây giờ, cảm giác như bị người ta tát một cái vào mặt, gò má Tạ Nam đỏ

bừng, hình như đau đến chảy máu. Cô đưa tay lên che mặt, không nghĩ tới

Minh Tranh đột nhiên nóng nảy như vậy, càng không có nghĩ tới anh có thể nói ra những lời như vậy: "Lão đại?"

Minh Tranh duỗi ngón tay ra, không hề nhìn cô gật đầu một cái: "Đừng để tôi nói lần thứ hai, cút ra ngoài."

"Lão đại." Bàn tay Tạ Nam từ từ hạ xuống bên người, trên mặt hiện rõ ràng

một mảng hồng, chính xác là do góc văn kiện kia gây ra, lúc này nửa bên

mặt đều sưng phồng lên: "Chẳng lẽ anh còn có thể nghĩ đến biện pháp tốt

hơn sao? Hơn nữa đó là ý kiến của chính La quản lí, tôi đem văn kiện đưa cho cô ấy kí xong, là chính cô ấy cầm đến bộ phận tài vụ, còn dặn dò

tôi không được nói với anh. Bạn trai cô ấy là người có thế lực, nhất

định là có biện pháp giúp đỡ Hào Khôn vượt qua khó khăn, lão đại, thương trường như chiến trường, chắc chắn là anh hiểu điều này?"

Minh

Tranh cười lạnh, khẽ nhếch môi: "Nên thế nào hay không nên thế nào cần

cô dạy tôi sao? Tạ Nam, có một số chuyện cô không nên biết quá nhiều, cô không sợ mình phải trả giá đắt, cũng không cần suy nghĩ bản thân mình

có thể chịu đựng nổi hay không sao?"

"Lão đại, tôi nghĩ nên nói cho anh biết, dù Hào Khôn gặp chuyện không may nhưng tôi vẫn luôn đứng về phía anh."

Minh Tranh giống như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, ngả người mình về phía ghế làm việc phía sau: "Tôi cần cô đứng về phía tôi sao? Với

tôi mà nói, cô là cái gì?"

Đôi mắt Tạ Nam ngân ngấn nước, hình

như là muốn khóc, Minh Tranh nói chuyện không chút lưu tình: "Đừng nghĩ

tôi không biết rõ ý đồ của cô, còn có câu nói kia, Tạ Nam, cô cũng không tự nhìn lại bản thân mình, cô lấy cái gì so sánh cùng cô ấy?"

"Tôi chỉ thua La quản lí về gia thế."

Minh Tranh hừ lạnh: "Theo như con người cô, không đầu cơ trục lợi, hi vọng

được leo lên vị trí của cô ấy là ước muốn bấy lâu nay."

Tạ Nam

cắn chặt môi: "Tôi không cần so bì cùng La quản lí, hiện tại cô ấy có

bạn trai rồi, tôi làm như vậy chỉ là muốn giúp anh thôi."

Một câu nói của cô đâm trúng chỗ đau Minh Tranh, anh khẽ gật đầu, môi mỏng càng mím chặt, Tạ Nam bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi run lên, Minh Tranh ngồi ở đó một hồi lâu không lên tiếng, Tạ Nam cho là có thể anh đã nghĩ

thông suốt: "Lão đại, nếu đổi lại tôi là La quản lí, tôi cũng sẽ làm như vậy, bây giờ cô ấy là người quản lí cao nhất của Hào Khôn, chỉ cần

khoát tay một cái sao lại không giúp đỡ chứ? Huống hồ cô ấy chỉ cần nói

một câu, dễ dàng hơn so với việc anh chạy đôn chạy đáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!