La Văn Anh cũng biết
lúc này nếu rời đi, sẽ để lại cho cha mẹ một cục diện rối rắm đến cỡ
nào, nhưng lòng của cô không ở đây, cũng không muốn bị mọi người thay
nhau xét hỏi. Minh Tranh nắm chặt tay La Văn Anh nhanh chóng mang cô đi
xuyên qua hành lang, Dù sao La gia cũng là gia đình có máu mặt, mẹ La dù có tức giận đến mức hận không thể đứng dậy chạy lấy người, cũng không
thể làm cho cục diện trước mắt càng căng thẳng, bà còn phải trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm một lý do tốt để bao che cho hành động bỏ đi
vừa rồi của La Văn Anh.
"Minh Tranh, anh làm cái gì vậy?" La Văn
Anh bị anh kéo tới bước đi lảo đảo, Minh Tranh vẫn nắm chặt tay cô không buông, anh đem La Văn Anh thẳng một đường ra khỏi khách sạn, sau đó
nhét cô vào ghế lái phụ.
La Văn Anh tự giác thắt chặt dây an
toàn, xe chạy như bay ra ngoài may mắn vừa kịp lúc cô thắt dây an toàn,
La Văn Anh ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Minh
Tranh chuyên chú di chuyển vô
-lăng.
Hai người im lặng hồi lâu
không ai mở miệng, mãi cho đến khi Minh Tranh chạy xe hướng lên trên
núi. Điện thoại di động của La Văn Anh đổ chuông, cô nhìn trên màn hình
hiển thị là Tống Cẩm Trác, nghĩ muốn cùng anh ta giải thích vài câu,
nhưng La Văn Anh còn chưa kịp ấn nghe, điện thoại đã bị Minh Tranh đoạt
lấy rồi bấm tắt.
"Anh!" La Văn Anh thấy anh vung tay đem di động
của mình quăng ra ghế sau, cô cố gắng ổn định cảm xúc: "Vừa rồi ở khách
sạn anh nói vậy là có ý gì?"
Minh Tranh mím môi thành một đường
viền mỏng, La Văn Anh nắm chặt dây an toàn: "Anh không nói rõ ràng với
em, thì hãy đưa em trở về."
Minh Tranh một cước đạp mạnh chân ga, bất thình lình mở cửa sổ xe, gió lạnh nhanh chóng tạt vào mặt xuyên qua mũi cô, La Văn Anh cảm giác được hô hấp như bị ai đó bịt kín lại, Minh
Tranh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cứng đờ, lại đem cửa sổ xe kéo lên.
Xe đột ngột đổi hướng về phía sau, rồi dừng lại ở giữa đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!