Chương 22: Nhớ cô nhiều năm

Thân thể của Úc Thanh khỏi hẳn, Ngụy Triêm Y lại bệnh.

Đã qua ba ngày, cô một mình ở viện tường vi, một mình nằm trên giường, chỉ có dì Triệu một ngày ba bữa đưa cơm tới, những người khác căn bản không thấy được cô, Úc Thanh cũng không tới xem cô, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có.

Không thể nghi ngờ, chim hoàng yến ngàn kiều vạn sủng này bị thất sủng rồi.

Ngụy Triêm Y nằm ở trên giường cười lạnh một tiếng.

Mấy ngày nay, nhiệt độ ở Liêu Thành giảm sâu, đêm qua vừa mới có tuyết đầu mùa, cô nhìn qua ngoài cửa sổ đang đóng chặt là một tầng sương mù lạnh lẽo, quang cảnh bên ngoài là thế nào cô cũng không rõ lắm, cũng không quá muốn xem.

Phát sốt khiến ý thức của cô cứ mơ mơ hồ hồ, hỗn hỗn độn độn, ban ngày sẽ đi vào giấc mộng rồi ban đêm lại vô cùng tỉnh táo.

Nói cũng buồn cười, bởi vì đã quen có Úc Thanh ở bên cạnh, cũng quen việc mỗi đêm anh đều sẽ ôm cô đi ngủ, cho nên mấy ngày nay không có anh, cô ngủ cũng không được an ổn.

Ngụy Triêm Y bị bệnh, anh đương nhiên là biết, nhưng anh không có tới thăm, bởi vì anh không muốn tới, đại khái là muốn để cô tự mình tỉnh táo lại, như lời anh nói, muốn dạy dỗ để cô hiểu được quy củ.

Là anh nuông chiều cô thành thế này, nói cái gì mà thích nuông chiều cô, bây giờ anh lại hy vọng cô hiểu chuyện một chút, đúng là kẻ lừa đảo hư tình giả ý mà.

Chân tướng một khi đã bị vạch trần, hết thảy đáp án đều đã trồi lên khỏi mặt nước, mỗi một chuyện Úc Thanh từng làm, mỗi một câu nói nhường nhịn cô của anh, hẳn là tính kế thì nhiều mà tình cảm thì chẳng có bao nhiêu đi.

***

Dì Triệu nói cho Úc Thanh biết tất cả tình huống gần đây của Ngụy Triêm Y.

Trong căn phòng ấm áp, khác hoàn toàn với biệt thự quạnh quẽ.

Anh ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm thảm màu đen, trong tay anh cầm một quyển sách, nhíu mi lật qua một tờ, ngón tay dừng ở trên trang sách, "Bệnh nặng hơn là có ý gì?"

Dì Triệu: "Sốt cao mãi không giảm, uống thuốc cũng không có tác dụng, đồ ăn không ăn được mấy miếng đã nôn hết ra, phu nhân vẫn cứ hôn mê mơ màng như vậy, cũng không có thấy cô ấy mở miệng nói chuyện."

"Bác sĩ nói sao?"

"Bác sĩ cũng không có cách, nói chính phu nhân không muốn tốt lên."

"Vậy để cô ấy đói, cho cô ấy nhớ lâu một chút."

Thần sắc Úc Thanh vẫn hờ hững lạnh nhạt, tiếp tục lật sách.

Từ trước tới nay anh không thích bị người khác uy hiếp, chỉ cho rằng hành vi này của Ngụy Triêm Y là muốn có được sự chú ý của anh, muốn anh cúi đầu nhận sai.

Anh phải để cho cô biết, cho dù anh thích cô thì vị trí của hai người vẫn không bình đẳng, anh trước sau vẫn sẽ là người khống chế hết tất cả, anh yêu cầu chỉ có mỗi một việc đó là cô phải ngoan ngoãn nghe lời.

Úc Thanh đột nhiên bắt đầu nhung nhớ đoạn thời gian cô giả vờ ngoan, giữa bọn họ vô cùng ngọt ngào, dường như từ khi cô ngả bài với anh, hai người liền xuất hiện vô số vấn đề.

Trong căn phòng trống vắng vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ của anh.

Nỗi lòng Úc Thanh hỗn loạn, khép sách lại, quả nhiên, anh vẫn thích cô ngoan một chút.

Lúc Ngụy Triêm Y tỉnh lại thì trời đã tối rồi, mấy ngày nay trong phòng ngủ không hay bật đèn, cô cũng đã quen với không gian tối tăm như vậy, tóm lại là không muốn nhìn thấy từng món quà tinh xảo đắt tiền mà Úc Thanh đã chuẩn bị cho cô, nó giống như đang cười nhạo cô ngu xuẩn vậy.

Cô sờ s0ạng cái trán của mình một cái, vẫn rất nóng, thuốc cũng uống không ít, hạ nhiệt bằng vật lý cũng không có tác dụng, cứ tiếp tục như vậy thì mạng nhỏ này sẽ không giữ được nữa.

Ngụy Triêm Y chống tay muốn ngồi dậy, bên kia giường bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm khàn của Úc Thanh: "Tỉnh rồi?"

Anh mở đèn bàn bên cạnh lên.

Tầm mắt Ngụy Triêm Y đảo qua.

Úc Thanh không có thay đổi gì, anh vẫn mặc cái áo lông cổ cao màu đen, trên mặt đeo mắt kính gọng vàng, khuỷu tay tùy ý dựa lên sofa, làn da anh tái nhợt, văn nhã nội liễm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!