Chương 38: Ở bên em

Edit & Beta: Đoè

Tưởng Hàng Đình cảm thấy đêm nay Ninh Chu có chút dính người.

Hắn đi tới đâu, Ninh Chu theo tới đó. Ngay cả khi Tưởng Hàng Đình đi vệ sinh, Ninh Chu cũng đứng đợi ở ngoài cửa.

Mức độ dính người khiến Tưởng Hàng Đình phải dở khóc dở cười.

Tưởng Hàng Đình ngồi xuống giường vươn tay kéo Ninh Chu lại, để cậu ngồi trên đùi mình, trán chạm trán với Ninh Chu, khoé môi nở nụ cười: "Thích tôi đến vậy sao?"

Ninh Chu thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Cậu đã từng nghĩ rằng sau khi trải qua mọi chuyện trong quá khứ, cậu sẽ quen với việc sống một mình.

Khi lang thang trên đường phố nước ngoài và ngủ trong khu ổ chuột, cậu chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ, hôm nay chỉ vì không nhìn thấy Tưởng Hàng Đình mà đã khiến cậu sợ hãi như vậy.

Cậu không phủ nhận rằng cảnh tượng đó khiến cậu cảm động là có lý do, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì Tưởng Hàng Đình đã cắm sâu vào trong lòng cậu từ lâu.

Một khi Tưởng Hàng Đình rời bỏ cậu, trong lòng cậu sẽ bị đào khoét ra một cái lỗ rất sâu, to.

Ánh mắt cậu trai nhìn Tưởng Hàng Đình vô cùng chăm chú và thẳng thắn, bộc lộ mọi thứ bên trong mà không hề dè dặt trong đôi mắt mèo màu hổ phách này.

Tưởng Hàng Đình bị cậu nhìn khiến tim đập nhanh, không kìm lòng được mà cúi đầu xuống, đặt hết nụ hôn nóng bỏng này đến nụ hôn nóng bỏng khác lên mắt chàng trai trẻ.

Ninh Chu hơi ngẩng đầu, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của Tưởng Hàng Đình, chút hoảng sợ và lo lắng trong lòng theo nụ hôn này dần dần tiêu tán.

Tưởng Hàng Đình cảm nhận được thân thể người trong lòng đang dần thả lỏng, hắn lập tức ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai chàng trai: "Ngoan lắm."

Đêm nay hai người không làm gì cả, Tưởng Hàng Đình ôm lấy Ninh Chu từ phía sau, giữ chặt lấy cậu như thể muốn giam cậu vào lòng mình.

Cái ôm ấm áp quen thuộc khiến Ninh Chu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, duỗi chân tay, không còn tư thế cuộn tròn ngủ nữa.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Chu tỉnh dậy từ rất sớm.

Sáng nay cậu có cảnh diễn, lúc tỉnh dậy bầu trời ngoài cửa vẫn còn chưa sáng, Tưởng Hàng Đình vẫn đang ngủ.

Ninh Chu nhẹ nhàng xoay người nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tưởng Hàng Đình, nhìn thế nào cũng thấy rất hài lòng, đến mức không nhịn được cúi người hôn lên mặt hắn một cái.

Sau đó cậu mới hài lòng rời giường, tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi quay phim.

Sợ sẽ đánh thức Tưởng Hàng Đình nên mọi động tác của cậu rất nhẹ nhàng.

Lúc chuẩn bị đến trường quay, Ninh Chu để lại một tờ giấy lời nhắn cho Tưởng Hàng Đình——

Em đi quay phim, đến trưa em sẽ xin phép đạo diễn Trương, tiễn anh về thành phố A. Ninh Chu.

Khoảng nửa tiếng sau khi Ninh Chu đi, Tưởng Hàng Đình tỉnh dậy, nhìn thấy tờ giấy trên bàn đầu giường, cầm lên xem, nhếch môi cười.

Hắn cầm điện thoại lên và bấm số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm và mạnh mẽ phát ra từ microphone.

"Bố, con muốn nhờ bố một việc." Tưởng Hàng Đình rời giường, đi vào nhà tắm.

"Biết ngay là mới sáng sớm ra mày mà gọi điện cho bố là không có chuyện tốt rồi." Tưởng Đạo Lan ghét bỏ nói: "Nói đi, nhà mi muốn bố giúp cái gì?"

Tưởng Hàng Đình kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, hai tay dư ra bóp kem đánh răng, "Bố về công ty quản lý mấy ngày, con ở đây vài hôm nữa rồi sẽ quay lại."

Tưởng Đạo Lan: "Phù dung trướng ấm độ đêm xuân, từ đây quân vương bất tảo triều(1) đúng không? Nhà chúng ta không có truyền thống này, gặp được Ninh Chu rồi thì nhanh quay về làm việc đê."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!