Chương 35: Nốt dâu tây

Edit & Beta: Đoè

Tưởng Hàng Đình vừa mới kết thúc cuộc gọi với Vương Nhất Thanh xong thì một cuộc điện thoại khác là bố hắn, Tưởng Đạo Lan gọi đến.

Tưởng Đạo Lan không phải người thích quanh co lòng vòng, vừa kết nối điện thoại đã lập tức nói thẳng: "Sao vừa rồi điện thoại báo bận vậy? Vương Nhất Thanh mật báo cho con à?"

"Đừng nghĩ cách lừa gạt bố, bố biết hết rồi." Tưởng Đạo Lan chửi: "Hay lắm thằng nhãi này, đi đăng ký kết hôn mà không thèm nói lời nào, sợ bố với mẹ mày ăn thịt mất Ninh Chu phỏng?"

Rất hiếm khi Tưởng Hàng Đình ngoan ngoãn nghe bố nói hết lời.

Đợi Tưởng Đạo Lan phàn nàn đủ rồi, Tưởng Hàng Đình nói: "Bố, không phải bây giờ bố đã biết rồi sao?"

"Nếu không bởi Nhất Thanh gửi tin nhắn nhầm nhóm, liệu bố có biết được chuyện này không?" Tưởng Đạo Lan thổi râu trừng mắt nói.

Tưởng Hàng Đình cuối cùng cũng không chọc lại Tưởng Đạo Lan nữa.

Tưởng Đạo Lan: "Khi nào thì dẫn Ninh Chu về đây? Bố với mẹ mày đều muốn biết cái người khiến mày nhớ mong suốt ba năm nay trông như thế nào." Tò mò muốn chết, ba năm trước đã tò mò rồi.

"Để con hỏi em ấy chút." Tưởng Hàng Đình nói: "Con muốn cho em ấy chút thời gian để thích ứng, bạn nhỏ rất nhạy cảm, chỉ sợ em ấy bị căng thẳng quá thôi."

Vừa giải thích vì sao trước đó hắn không dẫn Ninh Chu về nhà.

"Bố chấp nhận lời giải thích của mày, nhưng nó chẳng mâu thuẫn gì với việc mày kết hôn mà không nói lời nào cả, tốt nhất mày nên cho bố một lời giải thích thật hợp lý." Tưởng Đạo Lan vẫn kiên trì bám lấy.

Cứ nghĩ đến việc con trai mình kết hôn mà không báo cho ông biết là ông lại thấy tức giận.

Lần này không cần đến Tưởng Hàng Đình phải giải thích, bên kia đầu điện thoại đã vang lên một giọng nói dịu dàng: "Việc này còn cần phải giải thích sao? Nếu ông biết trước Hàng Đình đã kết hôn thì ông còn nhịn được không đi gặp đứa bé kia đến tận giờ sao?"

Người nói chính là mẹ của Tưởng Hàng Đình, bà Lục Tuyết Nhu.

Tưởng Đạo Lan im lặng.

Một lúc sau, ông thỏ thẻ hỏi vợ: "Em biết chuyện Hàng Đình kết hôn rồi hả?"

"Biết chứ." Lục Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói: "Ngày Hàng Đình cầu hôn đứa bé kia đã nói cho em biết rồi."

Tưởng Đạo Lan nghĩ đến việc cả nhà đều biết, chỉ mình ông chẳng hay biết gì thì lại càng tức.

Lục Tuyết Nhu lườm ông một cái, con cá nóc đang phồng lên lập tức xẹp xuống.

Lục Tuyết Nhu: "Đưa điện thoại cho em."

Tưởng Đạo Lan lập tức đưa điện thoại lên bằng cả hai tay.

Tưởng Hàng Đình vẫn luôn lắng nghe tiếng bên đầu dây kia điện thoại, biết điện thoại đang ở trong tay Lục Tuyết Nhu lập tức ngoan ngoan gọi: "Mẹ."

"Hàng Đình à, đừng nghe lời bố con nói." giọng nói của Lục Tuyết Nhu giống như cái tên của bà, nhẹ nhàng(1).

(1) "nhu" trong "ôn nhu" có nghĩa là nhẹ nhàng, dịu dàng.

Bà là người Giang Nam, lời nói nhẹ nhàng, rất êm tai.

Lục Tuyết Nhu: "Mọi việc đều phải xem Chu Chu có chấp nhận hay không, sau này còn rất nhiều thời gian, con đừng ép buộc Chu Chu."

Tưởng Hàng Đình: "Con biết rồi."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Có phải tuần sau Chu Chu phải đến thành phố K đóng phim không?" Lục Tuyết Nhu thường xuyên nói chuyện điện thoại với Tưởng Hàng Đình, cũng không ít lần nhắc đến Ninh Chu, đối với đứa nhỏ ngoan ngoãn trong miệng Tưởng Hàng Đình có ấn tượng rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!