Edit & Beta: Đoè
Trong phòng tắm ướt át, tấm gương trên tường phủ một lớp hơi nước mỏng.
Ninh Chu đưa tay lau nước đi, lập tức nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương.
Gương mặt cậu trai trong gương rất xinh xắn, khuôn mặt bị hơi nóng hun đỏ lên, môi đỏ mọng, tóc ướt sũng, đôi mắt mèo long lanh ánh nước.
Dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy cuốn hút.
Làm sao mà Tưởng Hàng Đình vẫn nhịn được nhỉ?
Ninh Chu nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Một suy đoán táo bạo lướt qua trong đầu Ninh Chu, nhưng ngay sau đó đã bị cậu gạt bỏ.
Cậu có ngó trộm qua rồi, chắc chắn không phải như thế.
Ninh Chu bật cười lắc đầu, rũ bỏ những thứ phế liệu màu vàng (1) trong đầu đi và cầm lấy bộ quần áo mà Tưởng Hàng Đình đặt ở bên cạnh.
(1) Đó là thứ mà ai cũng biết là gì =))
Một chiếc áo sơ mi, quần đùi và một chiếc qu@n lót mới.
Ninh Chu nhìn chằm chằm chiếc quần đùi một lúc rồi đột nhiên thả tay ra, chiếc quần đùi rơi vào bồn rửa tay.
Trong bồn có nước, chiếc quần đùi ngay lập tức ướt sũng.
Chàng thanh niên mỉm cười đắc thắng trước gương, mặc chiếc áo sơmi trắng vào, những ngón tay mảnh khảnh cài từng cúc một, cho đến cúc trên cùng, vừa ngoan lại vừa cấm dục.
Áo sơmi rõ ràng là của Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình cao hơn Ninh Chu khoảng 10cm, vì vậy chiếc áo sơmi khi được Ninh Chu mặc vào có vẻ hơi rộng, vạt áo chỉ dài qua mông cậu một chút xíu.
Nhưng Ninh Chu không hài lòng lắm với tạo hình của mình, cậu vốc một ít nước vẩy lên áo sơmi.
Chiếc áo sơmi trắng trở nên trong suốt khi bị dính nước, dính sát vào người cậu trai, để lộ làn da dưới lớp áo như có như không có cậu.
Bây giờ Ninh Chu mới hài lòng vuốt v e mái tóc ướt sũng của mình, đi ra khỏi phòng tắm.
-
Chắc là nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Tưởng Hàng Đình bê một cốc nước mật ong từ phòng bếp đi ra.
Khi nhìn thấy người thanh niên đứng trong phòng khách, hắn ngây ngẩn cả người.
Cậu trai mặc một chiếc áo sơmi trắng, vạt áo chỉ che được phần mông của cậu, phơi bày ra một đôi chân dài trắng nõn.
Đôi chân của cậu chàng rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, không khó để tưởng tượng ra cái cảm giác mất hồn khi đôi chân trần ấy vòng qua eo mình.
Chiếc áo sơmi trắng bị nước làm ướt một phần dính vào da thịt cậu trai, một đốm hồng như trái táo đỏ trong vườn địa đàng ẩn hiện dưới ánh sáng trắng, dụ dỗ con người ta phạm tội.
Chàng thanh niên có hơi lúng túng, hai tay buông thõng, lo lắng vân vê vạt áo.
Cậu đi chân trần, những ngón chân tròn xinh co cuộn lại.
Hắn siết chặt cốc thuỷ tinh trong tay, miệng lưỡi khô khốc, hận bản thân không thể hoá thành xói vồ lấy.
Ninh Chu dường như không chú ý đến thay đổi của Tưởng Hàng Đình, ngượng ngùng khẩn trưởng giải thích: "Rất xin lỗi, em......! Em sơ ý làm ướt quần rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!