Đào Túy bấm kết thúc quay, nói giỏi lắm cũng chỉ được một tiếng đồng hồ liên tục không ngừng nghỉ một phút nào. Sau khi đóng máy quay, cô ngó nhìn xem Lâm Lâm và Khâu Viện, hai người này mới bắt đầu viết bản thảo.
"Cậu phát trực tiếp xong rồi thì đi mua giúp chúng tớ ít đồ ăn nhé." Khâu Viện vừa nói vừa như nhìn về phía cô.
"Ăn gì thế? Cửa hàng tiện lợi bên Đông Hồ xa quá rồi." Đào Túy ngồi trên ghế dài, hướng đầu về phía có chút ánh mặt trời chiếu xuống rồi bắt đầu ăn gà.
"Cậu mua cái gì cũng được, đi nhanh, đừng có lười, tớ đang có hứng đấy."
"Tớ ở đây còn sợ cậu không có hứng…" Đào Túy liếc mắt, đứng dậy khỏi ghế, cô lải nhải nhưng vẫn đi tới rừng cây nhỏ ở Đông Hồ.
Mới vừa đi tới rừng cây nhỏ đã nhận được cuộc gọi của chị Tô.
"Đào Túy, em thật đúng giờ mà." Chị Tô ở đầu dây bên kia, giọng vừa yêu vừa hận, thời điểm Tần Tư Tư mới bắt đầu phát trực tiếp năm đó còn không dám phách lối như vậy.
Một đám đông người xem vẫn còn đang bình luận ở kia, Đào Túy nói một tiếng ngừng thì sẽ ngừng thật.
Một tay Đào Túy che trời, cảm thán một tiếng: "Chị à, em có bán hàng đâu, trò chuyện mệt quá, nước miếng của em cũng khô rồi."
"Vậy em nán lại mấy phút sẽ chết sao? Người xem đều nói tính tình của em không tốt!"
"Em như vậy mà kêu là tính tình không tốt sao?" Đào Túy lầm bầm.
Chị Tô: "Đừng có nũng nịu."
Nói xong, chị ấy dừng lại rồi mới nói tới vấn đề chính.
"Hôm nay tiết tấu tăng lên, rất tốt, tỷ số rời khỏi đã giảm xuống rất nhiều."
"Tiếp tục giữ vững."
"Cảm ơn cảm ơn cảm ơn."
"Cút." Chị Tô cười mắng một tiếng rồi cúp điện thoại.
Đào Túy vào cửa hàng tiện lợi 7-11 mát mẻ, chọn một đống đồ ăn, đặt trên quầy thu ngân, trả tiền xong, bóc một cây kem rồi đi tới chỗ ngồi, vừa ăn vừa xem điện thoại di động.
Đột nhiên.
Cô bấm vào một ứng dụng màu cam, lướt xuống vài video kế tiếp, đều là những video có chút lộ vai trần rất đẹp, gửi vào trong wechat.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh, đây là nữ thần của em, đẹp không?]
Điện thoại di động trên mặt bàn vang lên tiếng tích tích.
Lý Dịch lấy súng ra xem qua, đều là Đào Túy gửi tới. Anh đặt súng xuống bàn, cầm điện thoại di động lên, mở ra, gửi tin.
Một tấm ảnh xinh đẹp lắc lư trong ống kính, vừa có nội dung, lại vừa không có nội dung, được chụp bằng hiệu ứng đặc biệt.
Sau khi nhìn mấy giây mới thấy câu hỏi của Đào Túy gửi đến.
Không thể rời tay, anh nhấn giọng nói.
"Nữ thần của em?"
Anh nhớ ra Đào Túy còn nhỏ.
Coi một cô gái như vậy là nữ thần?
Anh hạ thấp giọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!