Chỉ lơ là như vậy nửa phút, phòng phát sóng trực tiếp đã thất thủ, những khán giả xem trước khi thấy tình huống này, không hiểu gì nên cũng sẽ không nói giúp được gì cho Đào Túy, vì vậy khu vực bình luận đa số đều là những lời chửi rủa Đào Túy, không ai biết liệu họ có phải là fan của Tần Tư Tư hay không.
Cũng có thể là những kẻ ngoài cuộc không liên quan len lỏi vào đây mà mượn gió bẻ măng, Đào Túy bị những kẻ như vậy công kích.
Đào Túy còn trẻ, cô chưa từng gặp phải cảnh tượng này, mặc cho mọi người nhắn trong wechat bảo cô đừng hoảng, nhưng trong thời khắc này cô vẫn không khỏi hoang mang.
Thậm chí khi nhìn thấy bình luận cô thật muốn phản bác lại theo bản năng, hơn nữa ứng dụng màu cam này có một chức năng, đó là có thể đập trứng gà và ném rau củ cho streamer.
Bình thường chức năng này rất ít khi được dùng đến trong khi phát trực tiếp, nhưng hôm nay lại khác, màn hình trước mặt tràn ngập trứng gà, rau củ, hơn nữa còn văng vẳng bên tai tiếng mắng chửi.
Đào Túy hít thở sâu mấy cái, nuốt hết những lời muốn nói vào cổ họng, đưa tay tắt công tắc trước mắt.
Tắt xong, tay cô phát run lên từng đợt.
Những người quay phim trước mặt thu hồi máy, cô Đằng từ phía sau đi tới, khoác tay lên bả vai Đào Túy, nói: "Tôi vừa nhận được video mà cô Tần gửi tới. Cái video đó rất bất lợi đối với cô, Lưu Quang đang họp bàn làm thế nào để xử lý chuyện này."
Đào Túy nhoài mình trên bàn, ngón tay vẫn còn run run.
Trước mắt đều là màn hình đầy những bình luận chửi rủa, còn có người nói cô không được chết tử tế, cũng có kẻ chửi cô chắc chắn là loại người ở nhà không được bố mẹ yêu thương dạy dỗ.
Nói trúng sự thật là không được bố thương yêu rồi.
Cô không quan tâm, nhưng Đào Hinh yêu thương cô như vậy, sao có thể nói cô không được mẹ thương, hơn nữa sao lại nói cô ở nhà không được dạy dỗ, trong khi Đào Hinh luôn cố gắng dạy dỗ cô.
Ghê tởm nhất chính là còn có người chửi mẹ cô, bảo mẹ cô nên chết đi.
Các người nên đi chết mới phải.
Đào Túy che mặt.
Cô Đằng cùng vài người khác vây quanh: "Túy Túy, đừng khóc."
"Không sao, chuyện này có thể xử lý được."
"Túy Túy…"
Bọn họ cũng đang an ủi cô, Đào Túy nghe được, nhưng trong chốc lát không biết đáp lại thế nào, toàn thân cô cũng đang phát run. Cô Đằng cúi người đỡ lấy vai: "Đứng lên nào, tôi đưa cô về nghỉ trước, tạm thời cô đừng nên xem weibo hay những nền tảng nào khác, đợi mọi người bên phía cô Tần đưa ra phương án mới."
Sau khi Đào Túy ngồi thẳng người, mọi người ai cũng cho là cô phải khóc lóc dữ lắm, ai ngờ chỉ có tròng mắt đỏ ửng, nhưng như vậy trái lại càng khiến người ta đau lòng.
Đào Túy chống bàn đứng lên, vén sợi tóc trên má, nói: "Cô, tôi không sao, cái video đánh người đó là có nguyên nhân."
"Tôi không làm gì sai." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, như bị người ta cắt bỏ tiếng ngân vang phía trước, chỉ để lại sợi tơ mỏng manh.
Cô Đằng không kìm được sự đau lòng, nửa ôm lấy cô: "Biết rồi, biết rồi, đi thôi, tôi đưa cô về nghỉ trước."
Nói xong, đoàn người bèn ra khỏi phòng trực tiếp, xuống dưới lầu, cuối cùng thời tiết cũng mang chút hơi lạnh, Đào Túy cảm giác bàn chân như bước đi trên hư không, cô nắm chặt tay cô Đằng, cố giữ nét mặt tỉnh táo.
Cố gắng không khóc.
Lúc này, một chiếc xe Benz màu đen đỗ bên ngoài, cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống, trở tay đóng cửa xe lại, bước lên bậc thềm.
Một thân đồ đen bước đi có chút gấp gáp, bước lên bậc thềm, sau khi thấy đoàn người đi ra ngoài, Lý Dịch dừng chân, Đào Túy nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Lý Dịch bỗng nhíu mày.
Ngay lúc ấy, tất cả những uất ức bấy lâu trào dâng trong lòng Đào Túy, cô buông tay cô Đằng theo bản năng, nắm lấy váy, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Từ từ đi tới trước mặt Lý Dịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!