Chương 30: (Vô Đề)

"Đương nhiên anh của cô sẵn lòng…." Văn Trạch Lệ cười muốn nói tiếp, câu nói tiếp theo là "sẵn lòng quỳ rồi". Lý Dịch liếc mắt tới, Văn Trạch Lệ im lặng cười.

Đào Túy hỏi xong câu này, lại rất thấy hối hận, đầu tiên quan hệ bây giờ của hai người vốn không đạt tới mức để nói đề tài quỳ hay không, với lại làm sao người như Lý Dịch có thể quỳ.

Cho dù quỳ, cũng sẽ không quỳ về phía một cô bé như cô, chị Liễu Yên còn có thể thử xem.

Cô cười rồi dùng sức nhét "quỳ dễ dàng" vào trong ngực Văn Trạch Lệ, nói: "Anh Trạch Lệ, anh cứ giữ lại tự dùng đi."

Nói xong, cô xoay người vào cửa, thuận tay khép cửa phòng lại.

Đầu ngón tay của Lý Dịch kẹp thuốc, nhướng mày nhìn cánh cửa đóng lại, con gái là kiểu không thèm quay đầu lại.

"Đi thôi." Văn Trạch Lệ tiện tay ném cái gối nhỏ vào trong thùng rác bên cạnh. Lý Dịch cởi nút áo sơ mi, lộ ra chút da thịt, anh cũng dập tắt thuốc ở gạt tàn thuốc trên thùng rác, tròng mắt thản nhiên liếc mắt nhìn chiếc gối nhỏ đó.

Văn Trạch Lệ cũng dập tắt một điếu, nhìn theo tầm mắt của anh, cười hỏi: "Có muốn nhặt về không? Nếu không thì, chỗ tôi vẫn có, tặng cậu."

"Không cần." Lý Dịch bước chân dài, đi về phía thang máy.

Trong phòng còn có mùi thuốc lá và mùi đàn hương thoang thoảng, là loại mùi trên người anh, Đào Túy liếc mắt nhìn văn kiện và máy tính xách tay trên bàn trà, ở trong phòng con gái xuất hiện đồ của đàn ông, luôn có loại cảm giác bao phủ khó nói. Trên bàn trà còn có một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa có hình dáng đẹp mắt.

Hơn nữa mặc dù hai người từng ồn ào giữa ghế sofa và bàn trà, nhưng mà chỉ hơi có vẻ xốc xếch, nhưng không bẩn. Đào Túy lại liếc mắt nhìn ghế sofa, bên tai thoáng đỏ lên, cô xoay người vào phòng, khóa lại, cầm quần áo ngủ đi tắm, tắm xong đi ra, Đào Túy vừa lau tóc vừa ngồi trên bệ cửa sổ nghịch điện thoại.

Vừa hay vào lúc này, lướt đến weibo.

Chính là của Tần Tư Tư.

Tần Tư Tư đăng một tấm hình, ảnh chụp thôn xóm ban đêm, mặt trăng rất đẹp, cô ta còn kèm chữ nói "Thành phố lớn không có ánh trăng như vậy." Từng người hâm mộ bình luận bên dưới.

[Bây giờ Tư Tư ở núi Hổ Lan sao? Mặt trăng thật đẹp.]

[Thành phố lớn như chúng ta, quả thật bây giờ rất khó nhìn thấy mặt trăng như vậy.]

[Thật tròn và thật sáng, khiến tôi nhớ đến quê hương của mình.]

[Tư Tư phải cố gắng lên, điều kiện cuộc sống bên núi Hổ Lan gian khổ mà chị cũng nán lại đó lâu như vậy, thật sự không dễ dàng, lúc chị livestream nhất định em sẽ mua rất nhiều rất nhiều.]

[Người nổi tiếng trên mạng của năng lượng chính phát sóng trực tiếp.]

Nhìn phía dưới toàn là lời khen, Đào Túy bĩu môi, thoát weibo, ấn vào trò chơi tìm người lập đội. Video quay vào ban ngày, buổi tối đã biên tập xử lý xong, bây giờ họ đang thảo luận trong nhóm, sau khi có chuyện của đạo diễn Tiêu, ekip chế tác cho cô Tần và chị Tô xem trước.

Hoàn toàn tự nhiên.

Mọi người đều rất hài lòng, thế là làm việc tuyên bố ra ngoài.

Đào Túy vừa chơi trò chơi vừa nhìn phản hồi tuyên bố trong nhóm, bởi vì sau khi có video lần trước, người xem bắt đầu soi nhân vật, lần này tất cả đều chưa từng photoshop, hiệu quả rất tốt.

Sau khi Đào Túy thắng ván cuối cùng thì vô cùng buồn ngủ, ngã xuống giường đã ngủ.

Nửa đêm.

Lý Dịch quay lại, cả người mùi rượu, anh vén tay áo lên, đi tới bàn trà, cầm bật lửa lên nghịch. Sau đó đứng dậy, gõ cửa, bên trong không có ai đáp.

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã giờ này rồi.

Anh kéo ngăn kéo bên cạnh, cầm ra chìa khóa phòng từ bên trong, mở ra, sau khi tiến vào thì chỉ thấy ánh sáng trong phòng mờ mịt, chỉ có một chiếc đèn bàn chiếu sáng.

Anh đi tới, ấn nút đèn, liếc mắt.

Cô gái trên giường ngủ lộn xộn, chăn đã đá hơn nửa xuống đất, cô còn giẫm một chân dài lên thảm. Lý Dịch yên lặng nhìn hồi lâu, cúi người nắm chân trần trắng nõn của cô, nhấc lên, bỏ vào trong chăn, cô còn lầm bầm mà nghiêng đầu, lộ ra cái cổ như ngọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!