Chương 17: (Vô Đề)

Ghế dài bên này yên tĩnh vài giây.

Chu Dương nhìn chỗ rượu tràn ra trên bàn, mỉm cười nói: "Này, không phải vừa rồi cô ấy ở nhà sao?"

Lý Dịch gửi tin nhắn cho dì Lưu, là gửi ghi âm qua lại, anh ấy có thể nghe thấy được. Ý tứ trong lời nói của anh ấy mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa, chờ mong nhìn thấy Lý Dịch không khống chế được cảm xúc mà trực tiếp chạy qua đưa Đào Túy đi.

Một tay Lý Dịch đè ly rượu, nhìn ghế dài bên kia, nghe thấy lời nói của Chu Dương, anh không có cử động, anh cầm chặt ly rượu, ở cái tư thế này lại uống một ngụm rượu.

Chu Dương: "Không đi qua?"

"Cậu có thể chịu đựng tốt đó."

Lý Dịch không nói lời nào, anh nhìn Đào Túy làm ổ ở sô pha, vừa nói chuyện vừa uống rượu với Tiêu Mục, hình như còn nhìn trên đài, bình luận vài câu.

Sau đó, anh vẫy gọi bartender tới, gọi một hàng rượu.

Rượu được đưa lên bàn. Lý Dịch bưng hàng rượu này lên, đứng dậy, hỏi Chu Dương: "Muốn đi cùng không?"

Chu Dương sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười đứng dậy: "Muốn chứ."

Lý Dịch xùy một tiếng.

Hai người đi về phía ghế dài gần quầy bar, hai người đều cao lớn, đổ bóng xuống ghế dài.

Trong tay Đào Túy cầm ly rượu trái cây, đang xem biểu diễn trên đài cùng với Tiêu Mục. Là nhảy hiện đại, rất nhiều nữ sinh, trong đó có một người còn nhảy múa cột, dáng người vô cùng tốt. Cô đang khen người ta xinh đẹp, Tiêu Mục chỉ cười không nói gì, trước mắt tối sầm, Đào Túy ngẩng đầu, đối diện là Lý Dịch một thân áo sơ mi màu đen.

Lúc này, Đào Túy cực kỳ sợ hãi: "Anh."

"Chào buổi tối, cô bé." Giọng điệu của Lý Dịch nhàn nhạt, đặt rượu ở trên bàn.

Đào Túy theo phản xạ muốn đứng dậy, sau đó bị Tiêu Mục kéo xuống, cô lại ngã ngồi trở về, Chu Dương mỉm cười ngồi xuống đối diện, mở hai tay ra: "Cô bé sợ anh trai như vậy à?"

Đào Túy cười khan, không ngừng nhìn Lý Dịch: "Không, không sợ."

Trước khi cô ra ngoài thì Lý Dịch vừa gọi điện thoại về kiểm tra.

Lý Dịch nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Dám đi ra ngoài thì đừng sợ."

Đôi mắt của anh không có chút độ ấm nào.

Đào Túy: "…"

Cô bưng rượu trái cây, ngã về lại trên sô pha, khôi phục lại như thường.

Tiêu Mục nhìn Đào Túy, lại nhìn Lý Dịch, Lý Dịch đẩy hàng rượu kia, cầm chai rượu nhỏ lên, rót từng ly từng ly, gương mặt người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, động tác rót rượu tùy ý, anh duỗi cánh tay, bưng một ly đặt trước mặt Tiêu Mục: "Biết uống không?"

Ngửi thấy mùi rượu liền biết đây là rượu mạnh đặc biệt, Tiêu Mục không nắm bắt được người đàn ông này có ý gì, nhưng mà từ trong đôi mắt của Lý Dịch lại nhìn ra một loại khiêu chiến của người đàn ông thành thục, thờ ơ không chút để ý đặt xuống.

Nếu như không nhận, vậy thì thật sự không phải là đàn ông. Sợ là sẽ bị người ta chê cười, Tiêu Mục cười cười, anh ấy gật đầu, duỗi tay qua nhận lấy rượu, nói: "Biết."

"Biết cái gì chứ, anh uống qua loại rượu này khi nào hả." Đào Túy lại lập tức phản đối, ngồi thẳng người lên ngăn cản.

Tiêu Mục lập tức có hơi mất mặt, anh ấy vội vàng đẩy Đào Túy ra: "Anh biết uống từ lâu rồi."

"Anh." Tiêu Mục làm công việc học thuật, làm sao mà biết chứ, Đào Túy nhìn về phía Lý Dịch, đầu ngón tay của Lý Dịch cầm ly rượu nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt đen nhánh, nhìn bọn họ không nói một lời.

Đặc biệt là nhìn Tiêu Mục.

Hương vị đàn ông thong dong bình tĩnh, vững vàng, thành thục của anh ập vào trước mặt, đang xem anh muốn vòng vo đến khi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!