Thang máy đến tầng 12, Lý Dịch liếc mắt nhìn Tần Tư Tư đang ngồi bên cửa sổ, muốn nói gì rồi lại thôi, anh đứng tại chỗ không vào ngay mà nhận khăn lông người phục vụ đưa, chà lau đầu ngón tay. Cả người cao lớn, khí thế mạnh mẽ nhận lấy khăn lông.
Vừa vào người phục vụ đã nhanh chóng kéo ghế dựa, anh sửa lại cổ áo rồi nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không sao, tôi cũng vừa đến." Mặt Tần Tư Tư hơi hồng, cô ta cố kiềm chế sự rụt rè xém chút nữa là vỡ ra, sau đó giơ tay sửa lại quần áo.
So với cô ta một thân phối hợp chọn lựa kỹ càng, Lý Dịch đơn giản như là chỉ tới dạo phố, anh không đeo cà vạt, áo sơ mi quần dài vô cùng đơn giản, áo khoác tây trang cũng không mặc.
Biểu cảm của anh lạnh nhạt, cầm lấy menu đưa cho Tần Tư Tư: "Cô chọn đi."
Tần Tư Tư chuẩn bị nói gì đó nhưng lại nghẹn trong cổ họng, cô ta đáp lại một tiếng rồi cầm lấy menu lén liếc nhìn anh.
Anh cầm di động.
Lúc này, giao diện di động tinh một tiếng.
Một tin nhắn wechat hiện lên.
"Tôi là Đào Túy nha"
Nhìn thấy năm chữ này, lực chú ý của Tần Tư Tư lập tức bị cái này hấp dẫn, cô ta nhìn chằm chằm vào tin nhắn wechat kia. Lý Dịch nhấn mở.
[Lý Dịch, anh chết chắc.]
Mấy chữ này nhảy ra, đầu ngón tay Lý Dịch hơi dừng lại, nửa giây sau, anh rời khỏi wechat nâng mắt nhìn Tần Tư Tư còn chưa kịp di chuyển tầm mắt của mình, anh nhướng mày: "Không chọn à?"
Tần Tư Tư bị anh bắt gặp, mặt cô ta trắng bệch, cười nói: "Tôi chọn ngay đây."
Nói xong, cô ta lật menu, có thể thấy vẻ xanh xao, sau đó đầu ngón tay tạm dừng lại mới phát hiện anh thật lạnh nhạt.
Theo bản năng cô ta cắn môi dưới, tùy ý chọn vài món.
"Tôi chọn mấy món này, anh nhìn xem."
Lý Dịch nhận lấy, tầm mắt anh nhìn di động, Đào Túy không gửi tin đến, anh lại chọn thêm vài món vào rồi đưa cho người phục vụ đang chờ ở bên.
Người phục vụ nhận lấy menu.
Tần Tư Tư cười nói: "Khoảng thời gian này anh rất bận à? Bố tôi nói anh đã đến thủ đô vài lần, vốn dĩ Thượng Chu còn muốn tìm anh nói về chuyện của đồng đội anh."
Thật ra cô ta rất thông minh, dùng chuyện đồng đội để bắt chuyện.
Một cánh tay Lý Dịch đặt trên bàn, nghe thấy lời này của cô ta, anh nâng mắt nhìn, hỏi: "Cô biết được bao nhiêu rồi?"
Tần Tư Tư cười lắc đầu, thông minh nói: "Cũng không bao nhiêu hết, tôi chỉ nghe sơ sơ thôi."
"Thế à?"
Đầu ngón tay Lý Dịch cọ xát lòng bàn tay, biểu cảm nhàn nhạt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Tình người luôn tới cũng không có cách nào để tránh, Tần Tư Tư, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi sao?" Tần Tư Tư không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, cô ta dừng một chút rồi nói: "21 tuổi."
21 tuổi.
Nhỏ hơn Đào Túy một tuổi.
Lý Dịch cong môi dưới: "Còn nhỏ lắm."
Mặt Tần Tư Tư lập tức đỏ: "Cũng được mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!