Cúp điện thoại, Đào Túy ngừng lại một lát, suy nghĩ một chút, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười, cô che miệng, tránh để cười quá mức rõ ràng.
Vì vậy mà thịt của nhiếp ảnh gia gắp cho cô, cô đều nhận nó như lẽ bình thường.
Những người còn lại dần dần nếm thử, lần lượt nhìn bọn họ, yên lặng nhìn nhau.
Chỉ có giữa mày của chị Tô và cô Tần nhíu lên một chút. Đào Túy lại không hề biết những điều này, ăn xong một đống thịt nướng, trên người đều bị bám mùi khói.
Lúc đứng dậy, Đào Túy cầm nước hoa xịt ở dưới cổ, tóc và mu bàn tay.
"Đào Túy, em về như thế nào?" Chị Tô kéo Tống Gia Mạt lại, thuận tiện đẩy nhiếp ảnh gia ra, hỏi.
Đào Túy nhìn điện thoại, cười tủm tỉm trả lời: "Trong nhà có người tới đón."
"Ồ, vậy thì được." Chị Tô gật đầu: "Chúng ta xuống lầu thôi."
Một đoàn người xuống đến dưới lầu, một chiếc xe SUV màu đen chầm chậm lại đến, dừng ở trước mặt đoàn người, cửa xe đóng chặt, thân xe trơn bóng, không thể coi thường.
Đào Túy vừa nhìn thì đã nhận ra đó là xe của Lý Dịch, không chút do dự mà quay đầu nói với chị Tô: "Chị, anh trai em tới rồi, em lên xe đây."
Cô mơ hồ nhìn thấy sườn mặt cứng rắn lạnh lùng của Lý Dịch.
"Anh trai em?" Chị Tô có chút kinh ngạc, vừa dứt lời.
Nhiếp ảnh gia lại nhanh chân bước lên phía trước, ân cần giúp Đào Túy kéo cửa xe phía sau ra, có chút thẹn thùng nói: "Đào Túy, lên xe đi, đừng để anh trai em đợi lâu."
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn trong xe, cái nhìn này khiến anh ta trong vô thức mà buông lỏng bàn tay kéo cửa xe.
Người đàn ông trong xe nghiêng mình, trong miệng ngậm thuốc lá, mặt mày lạnh lùng cứng rắn, trầm mặc nhìn anh ta, hơn nữa rất thong thả mà đảo mắt nhìn bàn tay của anh ta.
Không nói lời nào, nhưng cái loại cảm giác áp bức này ập vào trước mặt.
Anh ta di chuyển cơ thể sang một bên, cúi đầu.
Đào Túy đi vòng qua xe, mỉm cười nói cảm ơn với nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia lẩm bẩm nói không có gì.
Đào Túy thấy anh ta như vậy, cũng không biết tại sao anh ta lại không dám nhìn mình, nhưng mà cô cũng không có quan tâm nhiều lắm, vén mái tóc, vẫy tay với bọn họ, sau đó chui vào trong xe. Cô nhìn Lý Dịch, Lý Dịch hạ kính chiếu hậu trong xe xuống, nhìn cô.
"Ăn xong rồi?"
Đào Túy vểnh môi, cười đến nỗi mi mắt cong cong: "Anh, đi thôi."
Anh tới đón cô đó.
Tuyệt quá.
Lý Dịch mỉm cười, đặt điếu thuốc vào trong miệng, khởi động xe.
Chiếc SUV màu đen lái đi.
Đào Túy lại vén mái tóc một chút, thân mình ngã về phía trước, ôm lấy chỗ ngồi ở phía trước, nũng nịu nói: "Anh, thịt nướng tối nay ăn rất ngon."
"Vậy sao?"
Lý Dịch nhìn tình hình giao thông ở phía trước, nhẹ nhàng kéo cổ áo, vết sẹo trên xương quai xanh mơ hồ hiện ra, đèn xe chiếu vào trên mặt anh, lúc sáng lúc tối, có chút hoang dã, lại có chút gợi cảm.
Cô dán mặt, đôi mắt xinh đẹp hứng thú nhìn anh: "Đúng vậy, ăn vô cùng ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!