Chương 15: (Vô Đề)

Sau khi Kỳ Tự rời khỏi hồ bơi cùng những người khác, Thiệu Viêm lần nữa cúi đầu xuống.

Cậu ta đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, giọng nói có chút nghèn nghẹn:

"Nếu như tôi không chủ động tìm cậu, cậu sẽ mãi mãi không tìm tôi?"

Tôi đẩy n.g.ự. c Thiệu Viêm ra:

"... Thả tôi ra, tôi phải đi thay đồ."

Bộ đồng phục mùa đông vốn đã dày, bị ướt thì vừa lạnh vừa bí bách.

Thế nhưng cậu ta không chịu buông tay.

Giọng Thiệu Viêm, vì có chút nghẹt mũi, nghe như đang làm nũng:

"Hôm nay tôi có một tiết học lịch sử."

Tôi thầm mắng một câu thần kinh, nhưng bị cậu ta giữ chặt trong vòng tay, đành tiếp tục nghe cậu ta nói linh tinh.

Cậu ta nói:

"Thầy giảng về sự thay đổi ở Đông Âu, sự tan rã của Liên Xô."

Tôi:

... Vậy thì sao?

Cậu ta nói:

"Chiến tranh lạnh đã kết thúc."

Tôi:

Thu Vũ Miên Miên

...

Cánh tay cậu ta ôm tôi bỗng siết chặt hơn một chút:

"Giang Tuệ, chiến tranh lạnh kết thúc rồi."Chúng ta làm lành đi."

...

Thay xong bộ đồ khô ráo, tôi nhìn đồng hồ rồi bước ra khỏi hồ bơi.

Thiệu Viêm và Kỳ Tự đều đang chờ tôi ở cổng chính.

Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ Thiệu Viêm sẽ đến.

Vừa rồi tôi mới biết, chính Lý Viên là người đầu tiên đi tìm Thiệu Viêm, cầu xin cậu ta đến cứu tôi.

Nhớ lại bóng dáng Lý Viên ướt sũng, khốn khổ chạy ra khỏi hồ bơi khi ấy, tôi cúi mắt, có chút đăm chiêu.

Lý Viên có thể bị dụ dỗ mà đẩy tôi xuống hồ, nhưng cũng sẵn lòng liều mình đi cầu cứu giúp tôi.

Vì thế, tôi không trách cô ấy.

Nhưng nếu tôi có thể tha thứ cho Lý Viên, thì liệu tôi có nên tha thứ cho Thiệu Viêm và Kỳ Tự?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!