Chương 9: (Vô Đề)

Ta đành nói với Tống Tiêu Tiêu:

"Đa tạ Quận Chúa đã có lòng, nhưng Vương Gia nhà ta đang bệnh, không nên để gió lùa. Hẹn Quận Chúa dịp khác vậy."

Tống Tiêu Tiêu nhìn Triệu Hoài Cẩn đầy kinh ngạc, Cửu ca, huynh…

"Ta nghe lời phu nhân nhà ta." Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nói.

Dường như hắn rất thoải mái khi ta quản lý hắn như vậy.

"Cửu ca, sau khi huynh thành thân sao lại thay đổi thế này? Trước đây huynh đâu như vậy." Tống Tiêu Tiêu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Triệu Hoài Cẩn ra vẻ ngây thơ, còn khuyên nhủ:

"Muội cũng nên sớm thành thân, thành thân rồi sẽ khác ngay."

Tống Tiêu Tiêu nhìn ta, rồi nhìn lại Triệu Hoài Cẩn, đặt ly trà xuống rồi rời đi.

Ta cắn hạt dẻ, vừa cười vừa nhìn Triệu Hoài Cẩn.

"Vương Gia cần gì phải như thế."

"Cưỡi ngựa b.ắ. n cung chán lắm." Hắn thờ ơ đáp,

"Ở đây bên phu nhân, sưởi ấm bên bếp lửa mới thoải mái."

Ta mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn khẽ gảy than, giọng nói tựa như vọng từ xa, thoáng chút mơ hồ:

"Còn phu nhân, sao lại đồng ý nhanh thế?"

Ta không nên đồng ý sao?

"Hiểu rồi, lần sau ta sẽ biết phải làm thế nào."

Hắn nhìn sâu vào mắt ta, khẽ thở dài, trông có vẻ không vui.

Vương Gia. Vương công công bước vào, giọng hạ thấp,

"Bên phía thái tử thiếu hai người, Hoàng Thượng lệnh ngài bổ sung."

Ta sững lại, ngạc nhiên:

"Để Vương Gia đi sao?"

Vương công công nghiêm nghị gật đầu.

"Hoàng Thượng đã nói thì ta đi thôi." Triệu Hoài Cẩn đưa cho ta một hạt dẻ nóng hổi,

"Phu nhân đừng lo, ta sẽ về sớm."

Ta vẫn thấy lo lắng, hắn đã nói rằng hắn không giỏi cưỡi ngựa b.ắ. n cung.

Giữa cánh rừng bao la, tuyết phủ trắng xóa, đâu đâu cũng có thể là hiểm nguy.

"Phu nhân lo cho ta sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Tất nhiên là ta lo cho hắn, câu hỏi của hắn thật kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!