Chương 8: (Vô Đề)

11

Chuyến săn diễn ra hàng năm, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Hoài Cẩn tham gia.

Nam Sơn không xa lắm, đi đường một ngày là đến.

Hành cung không lớn, khi tới nơi ta mới thấy bối rối, vì viện dành cho chúng ta khá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ chính thức.

Ta đành nằm trên chiếc giường phụ.

Đêm đó, hành cung náo nhiệt, chúng ta cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối, xem ca múa, khi trở về thì đã gần đến giờ Hợi.

Triệu Hoài Cẩn trùm chăn kín người, liên tục hắt xì hai lần.

Vương Gia lạnh sao? Ta ngồi dậy nhìn hắn.

"Phu nhân không thấy lạnh à?"

Hắn nhíu mày, rõ ràng là đang rất lạnh.

Ta định nói không, nhưng hiểu rõ tính cách của hắn, biết rằng hắn sẽ nói tiếp.

Quả nhiên, hắn nói:

"Nếu phu nhân không phiền, hay là chúng ta gộp hai chiếc chăn đắp cùng nhau, có lẽ sẽ ấm hơn."

"Khụ khụ... sợ rằng nếu lạnh cả đêm, ngày mai bệnh tình ta sẽ nặng hơn."

Ta bất giác xoa trán, rồi đành ôm chăn của mình sang.

Triệu Hoài Cẩn càng ngày càng kỳ lạ.

Nằm song song nhau, người bên cạnh thật ấm áp, đêm tối dày đặc như không tan, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng ngay bên cạnh.

Ta trở mình, quay lưng về phía hắn.

"Phu nhân có thấy ấm hơn không?" Hắn hỏi nhẹ nhàng.

Thực ra ta chưa từng thấy lạnh.

Ta đáp lại:

"Còn Vương Gia thì sao?"

Ấm hơn nhiều. Hắn khẽ nói,

"Thật may vì có phu nhân ở đây."

Ta lại phải xoa trán lần nữa.

Vương Gia, ta nhịn không được, quay sang nhìn hắn,

"Vương Gia có muốn ta lưu lại con nối dõi cho ngài không?"

Đã thành thân năm tháng, nhưng ta chưa bao giờ thay đổi ý định.

Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn lòng để lại cho hắn một đứa con.

Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt từ tốn lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt ta. Một lúc lâu sau, hắn ho khẽ hai tiếng rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!