Ta chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại có vẻ rất hứng thú.
"Sao nàng lại nói vậy?"
8
Tay ta khựng lại khi đang rót trà, mỉm cười hỏi hắn: "Có thể tùy tiện nói không?"
Hắn gật đầu, "Chỉ có hai ta ở đây, tất nhiên rồi."
Ta cười nhẹ: "Thật ra, từ góc độ của ta mà nói, cách sắp xếp tốt nhất liên quan đến Mã đạo trưởng có lẽ là có liên hệ với ngài."
"Ồ?" Hắn ngừng lại, vẻ mặt thoáng vẻ tò mò.
"Ta nghĩ, Mã đạo trưởng và ngài là quen biết cũ. Ngài đã bày mưu để ông ấy quen Tấn Vương, sau đó, Tấn Vương lại tiến cử ông ta cho Hoàng Thượng."
"Vì thế, Tấn Vương được sủng ái, quyền thế như hổ thêm cánh, tranh đấu với thái tử càng gay gắt."
Triệu Hoài Cẩn dừng lại, ngạc nhiên nhìn ta.
"Hai con hổ đấu nhau tất sẽ có một con bị thương. Dù kết quả thế nào, với ngài cũng là lợi cả."
Ta nói xong, mỉm cười nhìn hắn.
"Thú vị thật." Hắn nhìn sâu vào mắt ta, "Lợi ích này quả không nhỏ."
Ta gật đầu.
"Nhưng ta biết ngài không có sức lực để làm những việc như vậy, cũng không màng chuyện triều chính. Chúng ta chỉ đang nói đùa thôi, Vương Gia cứ coi như trò cười."
"Sao nàng lại nghĩ ra những điều này?" Hắn không thấy ta nói đùa, ngược lại trong mắt còn hiện rõ vẻ tán thưởng.
Ta hơi ngạc nhiên, cũng không khỏi có chút bối rối.
"Ta đâu hiểu chuyện triều chính, chỉ là suy nghĩ vu vơ thôi."
Triệu Hoài Cẩn cười khẽ, lắc đầu, "Nàng suy nghĩ rất hay."
Hồng Trần Vô Định
Ta sững lại, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, không rõ là gì, nhưng cảm giác ấy dần trở nên rõ ràng.
"Tấn Vương say mê chuyện tranh đoạt ngôi vị. Tất nhiên, đến thời điểm này, dù hắn muốn thoái lui, ngoại gia cùng thế lực trong triều cũng sẽ không để hắn rút lui." Triệu Hoài Cẩn uống trà, nét mặt dịu nhẹ, giọng điệu mơ hồ khó nắm bắt.
"Ý của ngài là, dù hắn tiến cử Mã đạo trưởng cho Hoàng Thượng một cách công khai, hắn cũng không sợ sao?" Ta ngẫm nghĩ lời hắn nói.
Tấn Vương có đủ thực lực, hoàn toàn không e ngại việc bị người khác nhìn thấu.
Triệu Hoài Cẩn khẽ gật đầu, khen ngợi: "Phu nhân thật thông minh."
Ta lắc đầu, mỉm cười, "Vương Gia khen liên tục làm ta thấy không yên."
Hắn khẽ cười, bất ngờ tiến gần ta, thấp giọng hỏi: "Nếu ta muốn tranh đoạt ngôi vị, nàng có sợ không?"
Ta sững người, tim bất giác đập mạnh, đầu tiên tưởng rằng hắn nói thật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mấy tháng nay hắn luôn ở bên cạnh ta, gần như không rời nửa bước, hắn nào có thời gian để tranh đoạt?
Ta thở phào, mỉm cười đáp: "Có gì mà phải sợ? Nếu đã muốn thì cứ làm, thắng thì đứng trên vạn người, thua thì chỉ mất một mạng mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!