Chương 4: (Vô Đề)

Hắn rời đi trong cơn giận dữ.

Chuyện này, nếu là kế khổ nhục của Triệu Hoài Cẩn thì thật tốt.

Không cần tự mình ra tay, đã trừ bỏ được Thụy Vương, lại tiện tay gây thêm thù địch với một Vương Gia khác.

Tiếc là Triệu Hoài Cẩn quá thuần khiết, đôi khi ta cũng thấy kỳ lạ, làm sao hoàng gia lại nuôi dưỡng được một hoàng tử thuần khiết và trong sáng như vậy.

Ta bắt đầu cho người chuẩn bị linh đường, ngự y nói rằng Triệu Hoài Cẩn có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Đêm đó, ta cũng không thể ngủ được, liền ngồi bên giường hắn để canh chừng.

Dạo này thời tiết hơi nóng, ta thay một bộ y phục bằng vải trắng mỏng nhẹ.

Qua hai đêm, Triệu Hoài Cẩn không chết, nhưng ta thì lại không chịu nổi nữa, đến sáng khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình đang nằm bên cạnh hắn.

Nhưng ta hoàn toàn không nhớ mình đã lên giường từ khi nào.

Đêm thứ hai, ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Triệu Hoài Cẩn đã qua đời, ta lo liệu xong hậu sự cho hắn, chuyển ra khỏi Vương phủ, sống trong một ngôi nhà nhỏ sạch sẽ yên tĩnh, phơi nắng đọc sách.

Cảm giác tự do, thư thái ấy khiến ta bật cười trong giấc mơ mà tỉnh dậy.

Mở mắt ra, ta chạm ngay vào ánh mắt đầy ý cười của Triệu Hoài Cẩn.

Hắn gối đầu lên cánh tay, không tỏ vẻ né tránh hay giận dữ vì ta nằm bên cạnh hắn, ngược lại còn cười hỏi:

"Phu nhân mơ thấy gì mà vui vẻ thế?"

Ta sững lại, có chút chột dạ ho một tiếng,

"Mơ thấy Vương Gia tỉnh lại, nên vui mừng thôi."

"Không ngờ ngài thực sự tỉnh lại, đúng là chuyện vui mừng to lớn."

Hắn lại nhướng mày, ánh mắt rơi vào bộ tang phục ta vừa may, đang đặt trên lưng ghế.

"Rảnh rỗi không có việc gì nên ta tiện tay may thôi." Ta chỉ vào bộ tang phục giải thích,

"Chưa nhuộm màu, mai ta sẽ nhuộm màu hồng phấn."

Triệu Hoài Cẩn bỗng bật cười.

"Phu nhân mặc gì cũng đẹp." Hắn nói.

Ta mượn cớ đi tìm đại phu, bối rối rời khỏi giường, ra ngoài lập tức cho người dọn hết đồ tang đi.

Khi quay lại phòng rửa mặt, ta mới nhận ra, hắn không gọi ta là Giang Du, mà gọi ta là phu nhân.

Tại sao lại gọi là phu nhân?

"Vương Gia gặp dữ hóa lành, phúc khí vô biên." Nhũ mẫu vui mừng khôn xiết, vì ta không phải thủ tiết nữa.

Ta có chút khó xử nhìn đống tang phục đã may xong cả chục bộ.

6

Có vẻ như Triệu Hoài Cẩn đã qua được cơn nguy hiểm lần này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!