Chương 2: (Vô Đề)

3

Hắn nói không cần.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, muốn biết hắn từ chối điều gì.

Khụ khụ, hắn dùng tay che miệng, từ mặt đến vành tai đều ửng đỏ, thấp giọng nói,

"Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, để lại con cái chỉ khiến chúng sống trong khổ cực."

Hắn ngừng lại một chút, dần bình tĩnh lại rồi ngước mắt nhìn ta.

"Giang Du, ta cũng không muốn liên lụy đến nàng."

Ta muốn nói với hắn rằng ta đã chuẩn bị tâm lý để thủ tiết, và chắc chắn không muốn tái giá. Nếu có con cái làm bạn qua nửa đời sau, ta sẽ rất vui lòng. Nhưng rõ ràng, hắn không muốn điều đó.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, hắn nói thêm:

"Nếu không, việc quản lý trong phủ giao cho nàng được không? Dù sẽ có chút vất vả."

Ta mỉm cười lắc đầu.

"Vương Gia tin tưởng ta là được."

Hắn gật đầu, liền cho gọi quản sự vào, hẹn ba ngày sau để ta tiếp quản công việc.

Nói chuyện một lúc lâu, hắn không còn chịu nổi nữa, liền thiếp đi.

Ta quay về phòng riêng, mới biết rằng ngay từ đầu, Triệu Hoài Cẩn không hề có ý định cùng ta động phòng.

"Bệnh của hắn quả thực rất nghiêm trọng."

Ta tìm ra tấm vải trắng dưới đáy rương, cắt thành y phục để g.i.ế. c thời gian.

Nhũ mẫu đoán rằng có lẽ Triệu Hoài Cẩn do bệnh tình nên không thể động phòng.

"Không cần suy đoán, hắn không được hay không muốn cũng chẳng quan trọng."

Nhũ mẫu lại khuyên ta thử lại lần nữa, dù sao cũng phải để lại con cái.

Ta ngáp dài.

Tưởng rằng đêm nay sẽ không ngủ được, nhưng khi nằm xuống, được chiếc giường êm ái và chăn gối thơm tho ôm lấy, ta lập tức chìm vào giấc ngủ.

Một giấc thẳng đến sáng, ấm áp dễ chịu, không còn lo nửa đêm bị mưa rơi, nước mưa lẫn với bùn đất và mảnh ngói vỡ rơi vào người đánh thức ta.

Buổi sáng vào cung, Hoàng Thượng đang bận, chỉ có Hoàng Hậu gặp ta và ban cho một chiếc vòng ngọc một cách qua loa.

Lúc rời đi, ta nghe các thái giám thì thầm to nhỏ.

"Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lạnh nhạt như vậy, còn tưởng rằng Vương phi của Cẩn Vương sẽ làm ầm lên, ai ngờ cũng chỉ là một kẻ nhu nhược."

"Muốn gây sự cũng chẳng có gan mà gây. Danh hiệu này cũng chỉ là cái hư danh mà thôi."

Vương công công tức giận định quay lại mắng bọn họ, ta ngăn ông lại.

"Bọn họ nói cũng không sai, công công đừng giận." Ta bình thản nói.

Triệu Hoài Cẩn cũng gật đầu tán thành: Quả đúng như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!