Nhưng ngay sau đó, hắn buông thanh kiếm xuống, gọi:
"Phu nhân, sao nàng lại đến đây?"
Giọng nói vẫn ấm áp lịch sự, bước đến cũng vẫn điềm đạm vững vàng.
Đó là Triệu Hoài Cẩn, nhưng là một Triệu Hoài Cẩn mà ta chưa từng thấy.
Ngạc nhiên không? Vừa ngạc nhiên lại vừa không.
Triệu Hoài Cẩn bước nhanh đến gần, lo lắng nhìn ta, hỏi:
"Trên đường đến có gặp khó khăn không?"
Ta nhìn bộ áo bào nhạt màu của hắn, trên đó đầy vết máu, nhìn những dấu chân đẫm m.á. u mà hắn để lại trên nền đá, rồi khẽ gật đầu.
"Còn Vương Gia thì sao, mọi thứ có thuận lợi không?"
Hết sức thuận lợi, hắn đưa cánh tay cầm kiếm ra cho ta xem,
"chỉ là tay hơi mỏi thôi."
Hồng Trần Vô Định
Ta véo cánh tay hắn, cười lạnh:
"Ta cũng mỏi, lòng ta cũng mỏi."
Phu nhân. Hắn nắm lấy tay ta, nhìn ta một cách cẩn trọng, Nàng giận rồi sao?
Ta không hề giận, thực ra ta đã đoán được điều này từ lâu.
Một hoàng tử lớn lên trong cung cấm không thể nào thật sự yếu đuối bất lực.
"Thái tử, là ngài g.i.ế. c sao?" Ta hỏi nhỏ.
Hắn gật đầu.
"Ta vốn không định làm sớm vậy, nhưng hắn nói nàng ngu ngốc, ta liền thấy không vui." Triệu Hoài Cẩn nắm tay ta, lắc nhẹ,
"Không phải ta cố ý giấu nàng, chỉ sợ nếu ta khỏe lại, nàng sẽ thật sự không màng đến ta nữa."
Ta dở khóc dở cười.
"Ta khi nào mới từng không quan tâm đến ngài?"
"Nàng không đặt tâm, chỉ coi ta như một ông chủ, còn nàng như một người quản lý mà thôi." Hắn lẩm bẩm, giọng có chút bướng bỉnh,
"Điều ta muốn, là trái tim thật lòng của nàng."
Vậy là, những lời ta từng nói với ma ma năm trước, hắn đã nghe thấy và ghi nhớ.
Ta vốn coi hắn như ông chủ, hôn nhân, cũng là vậy.
Hắn là Vương Gia, ta là Vương phi, hắn nắm mọi thứ của ta, điều ta có thể điều chỉnh chỉ là tâm thái của chính mình.
Sống đúng vị trí của mình mới có thể thoải mái.
Nhưng lòng người rồi cũng sẽ đổi thay, chính ta cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!