17
Thế cục Tấn Vương độc bá triều đình chính thức bắt đầu.
Hồng Trần Vô Định
Tống Nguyên kết hôn với nhị muội, không bị điều đi Giang Nam mà được giữ lại làm quan tứ phẩm trong kinh. Với tuổi tác và kinh nghiệm của hắn, đó là một thành công không nhỏ trên con đường hoạn lộ.
Phụ thân được thăng chức Thủ phụ, mang danh hàm Thái tử Thái bảo.
Không biết từ bao giờ, bên ngoài bắt đầu đồn rằng Triệu Hoài Cẩn bất lực, bởi vậy mà đã thành thân một năm rưỡi nhưng vẫn chưa có con nối dõi.
Tin đồn lan rộng, nhưng Cẩn Vương phủ vẫn giữ một vẻ bình lặng.
Nhị muội nghe tin ta đã trở về, đích thân đến thăm.
Nàng mang theo hai cân bánh hoa quế, vừa tham quan phủ vừa nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.
"Thì ra Vương phủ cũng cũ kỹ đến vậy." Nhị muội ngó vào nội thất, ngạc nhiên nói,
"Cả bàn trang điểm cũng hỏng rồi, sao tỷ còn dùng được?"
Ta giữ nét mặt nghiêm nghị,
"Dùng quen rồi, muội định tặng cho tỷ cái mới sao?"
Mặt nhị muội thoáng căng thẳng, nàng uống một ngụm trà, đổi đề tài.
"Vải của tỷ cũng là từ năm ngoái. Tỷ chẳng phải đi Giang Nam sao? Sao không mua cả thuyền về đây?"
"Chỉ mải mê tình cảm mặn nồng với Vương Gia, không màng đến những vật ngoài thân này." Ta đưa trà tiễn khách, không nhìn nàng thêm.
Nhị muội cười khúc khích, vuốt nhẹ bụng mình.
"À, suýt quên báo với tỷ, muội đã mang thai ba tháng rồi. Tỷ cũng phải cố gắng nhé."
Nhị muội vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý, rời đi trong vòng vây của các tỳ nữ và ma ma.
Chớp mắt, năm mới đã cận kề, Triệu Hoài Cẩn đột nhiên trở nên bận rộn, sáng đi tối về.
Ta không hỏi hắn bận gì, vì bản thân ta cũng rất bận.
Đêm giao thừa, cung đình tổ chức tiệc đoàn viên.
Trên bàn ăn, Tấn Vương ý khí phong phát, nhưng Hoàng Thượng đã già yếu đi nhiều, đôi mắt đờ đẫn, ánh lên sự mệt mỏi.
Nghe nói năm nay Hoàng Thượng mê mải tu tiên, ngày đêm chìm đắm trong các loại đan dược.
Sau bữa tiệc, ta cùng Triệu Hoài Cẩn tản bộ về phủ. Khi vừa về đến nơi, bỗng nhiên một toán cấm quân ập đến, đẩy chúng ta vào trong và hô lớn:
"Hoàng Thượng có lệnh, Cẩn Vương phủ sẽ do cấm quân quản chế, không có lệnh từ trong cung thì bất kỳ ai cũng không được ra vào."
Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn.
Rõ ràng mới vừa rồi còn vui vẻ phụ tử tình thâm, sao quay đi đã thành giam lỏng?
"Vương Gia, có phải Hoàng Thượng gặp chuyện rồi không?" Ta cảm thấy điều này không hợp lý, người có thể làm chuyện này chỉ có Tấn Vương.
Vậy nên, chắc chắn sau khi chúng ta ra khỏi cung, Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!