Ta bỗng nghẹn lời.
"Dạo này nàng đã vất vả rồi." Hắn khẽ kéo chăn cho ta, ánh mắt dừng lại trên những bộ áo tang ta đã may xong và gấp gọn.
"Không vất vả, không phải mặc những bộ này là mọi thứ đều xứng đáng."
Ta nghĩ, những bộ này có thể đem nhuộm màu rồi.
Rốt cuộc, Triệu Hoài Cẩn quả thật có phúc lớn.
Hắn chỉ nhìn ta, khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thực ra ta có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, ví như đêm săn đó đã xảy ra chuyện gì, hay ngày mai vào cung cần chú ý điều gì.
Nhưng không hiểu sao, ta lại thiếp đi.
Có lẽ vì ánh mắt hắn quá dịu dàng, hoặc có lẽ vì chăn quá ấm áp.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta nghe tiếng hắn khẽ vỗ về: Ngủ đi…
Đó là âm thanh cuối cùng vang lên bên tai ta.
Hồng Trần Vô Định
Đêm ấy, ta không mơ thấy gì, giấc ngủ thật sâu.
16
Sáng sớm, Triệu Hoài Cẩn vào cung, lần này hắn không để ta đi cùng.
Ta không rõ hắn đã nói gì, nhưng vụ án thái tử bị hại cuối cùng trở thành án vô đầu, không có manh mối rõ ràng.
Điều làm ta ngạc nhiên hơn là Hoàng Hậu đã ôm lấy Triệu Hoài Cẩn và khóc. Trước đây, suốt hai mươi năm, Hoàng Hậu chưa từng tỏ ra quan tâm gì đến hắn.
Sau bữa trưa, Triệu Hoài Cẩn ngồi kiệu trở về, mang theo nhiều phần thưởng và thuốc quý.
Khi cánh cửa khép lại, ta hỏi hắn:
"Hoàng Hậu mất thái tử rồi, phải chăng định chọn ngài làm người để nuôi dưỡng?"
Nếu thực sự muốn tranh đoạt ngai vàng, đứng về phía Hoàng Hậu sẽ có lợi thế, nhưng về sau chắc chắn sẽ sinh nhiều hậu họa. Quan trọng hơn, ta nghĩ bây giờ chưa phải thời điểm tốt nhất. Nên để Tấn Vương và Ninh Vương phân thắng bại trước, chưa kể xa hơn còn có Thụy Vương đang chờ thời.
Triệu Hoài Cẩn đặt chén trà xuống, ngoảnh đầu nhìn ta.
"Đó là suy nghĩ của bà ấy, không liên quan đến ta. Ta sức khỏe không tốt, chỉ muốn ở nhà bên cạnh phu nhân nhiều hơn thôi." Hắn nói đầy chân thành.
Ta chỉ tay vào những chiếc áo tang đã nhuộm màu.
"Vương Gia thích những màu này sao?"
Ta đã nhuộm tất cả áo tang thành đủ sắc màu, giờ chúng được phơi trong sân, đủ sắc thắm xanh đỏ, tràn trề sức sống.
Biểu cảm trên mặt Triệu Hoài Cẩn dần trở nên ngạc nhiên, rồi hắn bật cười lớn.
"Đẹp đấy, nhưng phu nhân vất vả rồi."
"Đa tạ Vương Gia đã ban cho ta những chiếc váy đẹp thế này." Ta giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nén cười.
Triệu Hoài Cẩn càng cười sảng khoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!