Chương 6: (Vô Đề)

Tiếng quát giận dữ của ông Thẩm cắt ngang lời cô ta:

"Thẩm Thiên Thiên, xin lỗi chị con ngay!"

Lần này, không chỉ có Thẩm Minh Sơn nổi giận, mà ông Thẩm cũng đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Tiếng gầm của ông kéo lý trí của Thẩm Thiên Thiên – vốn đã sắp tan vỡ – trở lại.

Đúng là gan to bằng trời, ở nhà người ta mà dám mở miệng bảo con ruột người ta bị tâm thần. Cô ta không muốn sống nữa à?

Thẩm Thiên Thiên run lên bần bật, ánh mắt tuyệt vọng khi đối diện với ánh nhìn thất vọng từ ông bà Thẩm.

Ngày hôm đó, cô ta không dám bước ra khỏi nhà nửa bước. Cả ngày, cô ta quỳ ngay bậc thang trong nhà, không dám đứng lên.

Mà kiếp trước, người từng quỳ ở vị trí đó lại chính là tôi, vì tôi đã không kìm được mà tát cô ta một cái vì những lời nói công kích của cô ta.

Đến nửa đêm, sau khi làm xong bài tập, tôi ra bếp hâm nóng một ly sữa.

Khi đi ngang qua cửa phòng ông bà Thẩm, tôi nghe thấy tiếng họ đang thảo luận:

"Dù sao Thẩm Thiên Thiên cũng không phải con ruột của chúng ta. Chúng ta đã nuôi nấng nó bao nhiêu năm, vậy mà nó vẫn ôm hận với Như Nhiên. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật không công bằng với Như Nhiên."

Đó là giọng của ông Thẩm.

"Chờ thêm một thời gian đi. Chỉ là nó chưa chấp nhận được thôi. Bị trao nhầm từ nhỏ cũng không phải lỗi của nó. Chúng ta đã nhìn đứa trẻ này lớn lên, nếu anh gửi nó đi, lòng em sẽ đau lắm."

Giọng bà Thẩm nghẹn ngào.

Tôi lặng lẽ quay người, cầm ly sữa trở về phòng.

Khi đi qua chỗ Thẩm Thiên Thiên đang tựa vào cầu thang thiếp đi, tôi không nhịn được mà đá cô ta một phát cho tỉnh.

Cô ta mở to đôi mắt ngái ngủ, quay đầu tìm xem ai đã đá mình.

Còn tôi thì đã leo lên giường, nằm nhìn trần nhà, càng nghĩ càng thấy nực cười.

Trợn mắt một lần, rồi lại trợn mắt một lần nữa, rồi lại thêm một lần… Trợn mắt cả đêm không ngủ!

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nhìn ai cũng thấy giật giật mí mắt, không che giấu được vẻ bực dọc.

Thẩm Minh Sơn nhìn tôi, lập tức bày ra dáng vẻ đau lòng, ôm chặt tôi vào lòng rồi bắt đầu khóc:

"Trời đất ơi, em gái khổ mệnh của anh! Chắc chắn là hôm qua em đã tủi thân đến mức khóc cả đêm! Nhìn đi, mí mắt em giật hết cả rồi! Ôi Chúa ơi! Ai đó làm ơn cứu lấy cô gái nhỏ đáng thương này với! Không sao, ba mẹ không ra mặt cho em thì anh đây sẽ luôn là chỗ dựa cho em!"

Ông bà Thẩm bị tiếng khóc "thảm thiết

"của anh ấy làm cho nổi cả da gà, vội vã ăn sáng thật nhanh rồi trốn ra khỏi nhà. Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia Vừa thấy họ đi, Thẩm Minh Sơn liền buông tay, quay lại dáng vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh ấy nhanh chóng giải quyết bữa sáng trong vài miếng bánh, sau đó huých nhẹ vào lòng bàn tay tôi, ra hiệu. Tôi hiểu ý, lập tức theo anh ấy lẻn về phòng. Trong phòng, Thẩm Minh Sơn hỏi tôi:"Sau này em định tính toán thế nào?"

Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời:

"Sinh nhật 80 tuổi của ba, em sẽ tổ chức lớn, em định thuê 50 người mẫu nam tới nhảy thoát y."

"Anh hỏi em chuyện trước mắt chứ không phải chuyện xa xôi… Khoan đã! Như Nhiên, em biết nói à?!

"Thẩm Minh Sơn ngay lập tức sững sờ, rồi phấn khích đến mức hét lên. Tôi chợt nhớ ra mình đã diễn hơi quá trong ngày đầu tiên, quên mất không nói với anh chuyện mình chỉ giả vờ bị câm. Không ngờ, thay vì trách mắng, anh ấy lại giơ ngón cái lên, cười khen:"Giỏi đấy, thông minh ra rồi. Còn biết diễn trò, ngay cả anh trai ruột cũng không tha."

Nói xong, anh ấy đặt tay lên vai tôi, nghiêm túc nói:

"Nghe này, chúng ta nhất định phải tìm cách đẩy Thẩm Thiên Thiên ra khỏi nhà, nếu không, em sẽ chẳng còn đường sống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!