Chương 2: (Vô Đề)

Ông bếp chính đứng một góc, khóe miệng giật giật như muốn gượng cười với tôi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Lúc này, mấy tên côn đồ đứng canh ngoài cửa nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chúng xông vào bếp, vừa nhìn thấy ba đồng bọn đang nằm gục trên sàn, chúng nổi điên, cầm gậy định lao đến "dạy dỗ" tôi.

Tôi thầm tính thời gian, biết cơ hội đã tới, liền vớ lấy một chậu nước lớn bên cạnh.

Đám côn đồ tưởng tôi định tạt nước vào chúng, lập tức lùi lại một bước.

Nhưng tôi bất ngờ nghiến răng, dội toàn bộ chậu nước lên người mình.

Sau đó, tôi túm lấy tóc, tự tát hai cái thật mạnh.

Hai má trắng nõn lập tức hiện rõ dấu tay đỏ ửng, sưng phồng lên.

Đám côn đồ đứng hình, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bắt đầu vặn vẹo mặt mũi, bò rạp xuống sàn, trườn như con thằn lằn, lao thẳng về phía tên cầm đầu.

Tới nơi, tôi thò ngón tay, nhắm thẳng vào rốn hắn mà đâm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Má ơi! Cứu với!

"Tên đó hét toáng lên, ném gậy chạy thục mạng ra ngoài. Những tên khác thấy vậy cũng bỏ của chạy lấy người. Tôi vừa bò vừa đuổi, miệng lè lưỡi, tay chân phối hợp như thể một con quái vật. Bọn chúng chỉ biết cắm đầu chạy, không hề nhận ra tôi đã"biến hình" lại thành người bình thường khi chạy tới sảnh trước.

Mái tóc tôi ướt nhẹp, xõa xuống ôm lấy gương mặt, đôi má vẫn đỏ bừng vì bị tát, mắt hơi sưng, vành mắt đỏ hoe, còn đọng nước như sắp khóc.

Tôi ôm lấy cánh tay mình, thân hình nhỏ bé khẽ run lên, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Chính lúc này, tôi đ.â. m sầm vào cặp vợ chồng nhà họ Thẩm đến để nhận con.

Tôi cúi đầu, chạy chậm lại, miệng phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.

Chưa để họ kịp hỏi han câu nào, tôi đã lật trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy bà Thẩm ngồi cạnh giường, nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, đôi mắt còn đỏ hoe như vừa khóc.

Bà dịu dàng nói:

"Như Nhiên, con đã chịu khổ rồi. Từ nay, con là con gái của chúng ta, con sẽ không bao giờ phải đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa."

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng của bà, định mở miệng nói gì đó.

Nhưng một lúc lâu sau, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắt quãng, không thành lời: "A… a…

"Ánh mắt của bà Thẩm lập tức trở nên hoảng hốt, bà vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi. Tất nhiên, bác sĩ không tìm ra vấn đề gì, vì tôi chỉ đang giả vờ. Cuối cùng, ông ta chỉ có thể kết luận rằng do tôi bị quá sợ hãi, dẫn đến rối loạn chức năng ngôn ngữ. Nghỉ ngơi một thời gian, tránh để tôi bị kích động thêm là có thể hồi phục. Nghe vậy, bà Thẩm lại càng đau lòng. Bà ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở, vẻ mặt tràn đầy hối hận:"Giá như mẹ đến sớm hơn, tất cả là lỗi của chúng ta!"

Ông Thẩm đứng bên cạnh cũng lặng lẽ lau mắt, ánh mắt đau xót của ông hoàn toàn không giống giả vờ.

Còn tôi, trong góc khuất mà họ không nhìn thấy, khẽ nhếch môi cười.

Thì ra, đôi khi im lặng lại hiệu quả hơn rất nhiều so với việc cố gắng giải thích.

Bạn chỉ cần đóng vai một người bị hại một cách đáng thương và để những người xung quanh tự tưởng tượng nốt phần còn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!