"Như Nhiên, ba biết trong lòng con rất ấm ức. Những gì Thiên Thiên làm sai, nó nên trả giá."
Lần này, ông Thẩm cúi xuống trước mặt tôi, trông già đi rất nhiều, không còn giữ vẻ uy nghiêm như trước.
Ông kiên nhẫn giải thích:
"Nhưng đây dù sao cũng là chuyện bê bối của gia đình, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Thẩm. Sau này, công ty cũng là của con và Minh Sơn. Khi nào con ở vị trí của ba, con sẽ hiểu."
Tôi cúi đầu, im lặng chấp nhận, xem như đồng ý với lời ông nói.
Dẫu sao, quyết định mà ông Thẩm đã đưa ra rất khó thay đổi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bà Thẩm thì đứng bên cạnh, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Bà nói với tôi rằng, bà không hề biết sự việc ở nhà hàng cũng do Thẩm Thiên Thiên giật dây.
Bà thề rằng lần này sẽ không tha thứ cho cô ta nữa.
Đợi đến khi Thẩm Thiên Thiên tốt nghiệp cấp ba, họ sẽ cắt đứt mọi quan hệ với cô ta hoàn toàn.
Hành động của ông bà Thẩm rất nhanh chóng. Họ tìm nơi ở mới cho Thẩm Thiên Thiên, rồi gấp rút đưa cô ta rời khỏi nhà họ Thẩm.
Nhưng không ngờ, ngay trong ngày đầu tiên dọn đến nơi ở mới, Thẩm Thiên Thiên lại uống thuốc ngủ tự tử.
Trước khi mất ý thức, cô ta gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho bà Thẩm.
Trong điện thoại, cô ta khóc đến mức giọng nói đứt quãng, nhưng vẫn cố gửi lời yêu thương chân thành đến ông bà Thẩm:
"Trước đây, con sợ mất đi hai người quá nên đã làm nhiều chuyện sai trái. Giờ con sẽ lên thiên đường để chuộc tội."
Câu cuối cùng, cô ta nghẹn ngào nói:
"Ba, mẹ, con yêu hai người."
Tâm lý phòng thủ mà bà Thẩm vừa dựng lên lại lần nữa sụp đổ hoàn toàn.
Bà lao ngay đến nhà Thẩm Thiên Thiên, đưa cô ta vào bệnh viện cấp cứu.
Thực ra, lượng thuốc ngủ mà Thẩm Thiên Thiên uống không nhiều. Sau khi được rửa ruột, cô ta sớm tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô ta đã ôm chầm lấy bà Thẩm, khóc òa trong vòng tay bà.
Trong lòng bà Thẩm, dù thế nào thì Thẩm Thiên Thiên vẫn là đứa con gái bà đã nuôi dưỡng suốt bao năm.
Bà luôn tin rằng bản chất của Thẩm Thiên Thiên vẫn có thể cứu vãn và thật sự không nỡ nhìn cô ta chịu khổ.
Sau sự việc đó, bà Thẩm thường xuyên lén lút đến thăm Thẩm Thiên Thiên.
Vì màn tự tử gây náo loạn, Thẩm Thiên Thiên đã lỡ mất ngày khai giảng lớp 12.
Khi cô ta trở lại trường, tôi đã hòa nhập rất tốt với các bạn cùng lớp.
Ngày cô ta bước vào lớp, tôi đang đứng trên bục giảng, theo truyền thống của lớp, chia sẻ kinh nghiệm học tập với tư cách là người đứng đầu bài kiểm tra đầu vào.
Tôi: "A ba a ba ba a ba ba ba ba ba."
"Hay lắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!