Chương 1: (Vô Đề)

Cô thiên kim giả luôn tìm cách hãm hại tôi và mỗi lần bị vạch trần, cô ta lại giả vờ đáng thương.

Hôm đó, cô ta vừa khóc vừa nói: "Mọi người đừng trách chị, chắc là chị không cố ý đẩy con đâu."

Rồi thêm câu nữa: "Chị đã có tình yêu của ba mẹ rồi, con chỉ muốn thân thiết với chị hơn thôi."

Vài câu thôi mà cô ta đã thành công đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ tôi

- người luôn thiên vị một cách quá đáng, đã tiến tới đẩy mạnh tôi một cái, vừa khóc vừa nói rằng bà không chấp nhận một đứa con gái độc ác như tôi.

Cú đẩy làm tôi loạng choạng, chân trượt khỏi bậc thang. Tôi ngã xuống, đầu đập vào cạnh cầu thang, c.h.ế. t ngay tại chỗ.

Lúc ấy, tôi tức muốn phát điên. Trong lòng vốn đã rất khó chịu, giờ thì xong, trực tiếp về chầu ông bà luôn.

Trước khi chết, tôi cố gắng nhớ lại câu cuối cùng gia đình nói với tôi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Là mẹ tôi, bà vừa ôm lấy cô thiên kim giả vừa chỉ tay vào mặt tôi mắng: "Mày nói gì đi, có phải mày làm tổn thương Thiên Thiên không? Giải thích một câu đi, hay mày câm rồi?"

… À đúng rồi, câm!

Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ chọn làm một người câm.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã quay về thời điểm trước ngày được nhà họ Thẩm đón về.

Lúc này, tôi đang học lớp 12, cố gắng vừa học vừa làm để kiếm tiền đóng học phí đại học cho năm sau.

Ngày đó, tôi làm thêm ở một quán ăn, chân tay không ngừng nghỉ rửa chén bát trong bếp.

Còn Thẩm Thiên Thiên, cô ta đã biết sự tồn tại của tôi.

Hôm đó, cô ta thuê vài tên côn đồ đến quán quấy phá, nhân tiện "dạy dỗ" tôi một bài học.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, mấy tên thanh niên tóc vàng xông thẳng vào bếp, dội cả xô nước lên người tôi, rồi ép đầu tôi xuống bồn nước mà dìm.

Kiếp trước, tôi chẳng có gì ngoài cơn giận dữ chất chứa trong lòng.

Vật lộn thoát ra được, tôi vớ lấy hai con d.a. o làm bếp, điên cuồng đuổi c.h.é. m đám côn đồ khắp quán.

Vừa lao ra đến sảnh chính, tôi đụng phải cặp vợ chồng già đang đến nhận con – chính là ba mẹ ruột mà tôi chưa hề biết mặt.

Và ấn tượng đầu tiên của họ về tôi?

Một người con gái với đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, tay cầm d.a. o bếp, điên cuồng đuổi c.h.é. m người như một kẻ mất trí.

Lúc đó, tôi nào biết họ là ba mẹ ruột của mình. Thấy họ chắn đường, tôi hét lên một tiếng đầy thô lỗ: "Tránh ra!"

Câu nói ấy làm mẹ tôi sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, mẹ tôi lại càng yêu thương đứa con gái giả mạo kia, vì cô ta luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, khéo léo đến từng lời ăn tiếng nói.

Từ đó, mỗi khi tôi và Thẩm Thiên Thiên xảy ra tranh chấp, mẹ luôn nghĩ rằng tôi chỉ đơn phương phát điên, còn " bảo bối Thiên Thiên" của bà thì lúc nào cũng là người chịu ấm ức.

Nhưng kiếp này, tôi đã có cơ hội được làm lại.

Tôi nhất định phải thay đổi cục diện!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!