Chương 16: End

Huy bất tỉnh, nó lay lay Huy nhưng vẫn không có tác dụng gì, nó ép vào ngực Huy cho nước chảy ra, nhưng Huy vẫn chưa tỉnh, nó cúi người xuống hô hấp nhân tạo, một lần, Huy vẫn chưa tỉnh, nó làm lần thứ hai, vẫn vậy. Nó bắt đầu khóc,

-Huy ơii!

Anh tỉnh lại đi em xin lỗi, em xin lỗi mà, em không cố chấp như vậy nữa đâu, anh không thể chết được. Em còn chưa kip nói yêu anh mà. Anh mau tỉnh lại đi.

Anh tỉnh dậy anh muốn gì em cũng sẽ nghe theo, em không cãi lời anh nữa đâu

Lúc này mọi người từ trong nhà chạy ra, ba mẹ của Huy chạy đến bên con trai vẻ mặt vô cùng lo lắng

-Huy! Con sao vậy nè! Huy ơi tỉnh dậy đi con!

-Bà Thảo mẹ Huy cuống quýt cả lên

-Chuyện gì với thằng Huy vậy con? Đã xảy ra chuyện gì?

-Mẹ của Quỳnh ngồi xuống bên Quỳnh

Con xin…lỗi…

-Quỳnh nói trong tiếng nấc.

- Con…. sơ ý …. con…đã đẩy anh ấy xuống hồ…con xin lỗi …. con không cố ý, con không biết là anh ấy không biết bơi..

Mọi người bình tĩnh nào, bây giờ nên đưa Huy vào nhà trước đã.

- Ông Minh nói

Sau đó mọi người đưa Huy vào phòng, Quỳnh cũng lo lắng chạy theo, ba mẹ Huy và cả ba mẹ Quỳnh đều rất lo lắng….

-----------

Lúc này khách đã về hết, chỉ còn ông bà Minh, Thảo, ba mẹ Quỳnh và nó đang ở bên cạnh giường Huy và ông bác sĩ Mạnh.

Con tôi không sao chứ bác sĩ?

Cậu chủ không bị chấn thương nặng gì cả, chỉ là vấn đề tâm lý thôi, có phải trước đây cậu ấy đã từng trải qua một tổn thương nào đúng không?

Đún vậy, hồi nhỏ nó từng xém chết đuối một lần, từ đó trở đi nó luôn luôn sợ phải xuống nước.

Thì ra là vậy! Nhưng ông bà yên tâm cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, nhưng chắc là phải cần có thời gian để cậu ấy lấy lại tinh thần.

Cảm ơn bác sĩ.

- Ông Minh nói rồi tiễn bác sĩ Mạnh về.

Cô Thảo con xin lỗi con không có cố ý, con thật sự là không biết anh không biết bơi.

Được rồi con không phải áy náy lắm đâu, thằng Huy không sao là ổn rồi. Con về nhà thay đò đi, con ướt sũng rồi, không khéo cảm lạnh đấy.

Đúng rồi, con về nhà thay đồ đi, bệnh thì khổ lắm.

Dạ.

Vậy Thảo chăm sóc Huy nha, mình đưa Quỳnh về nhà đã.

Um. Mọi người về

Quỳnh về nhà thay đồ nhưng nó không yên tâm nó lại đòi ba chở sang nhà Huy. Nó ngồi bên giường Huy, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Huy nó cảm thấy có lỗi vô cùng, nó ước gì thời gian có thể quay trở lại, nếu được trở lại nó sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!