Suốt đêm Quỳnh cứ trằn trọc không ngủ được. Nó suy nghĩ về câu nói của Vũ, nó có thích Huy thật không ? Tại sao nó lại cuống quýt cả lên khi nghe tin Huy bị tai nạn ? Tại sao nó lại lo lắng cho Huy như vậy ?
Cả cảm giác với Vũ nữa, Quỳnh không còn thích Vũ như trước nữa, tim nó không còn lỗi nhịp khi bên cậu ấy nữa. Mỗi khi có chuyện vui hay buồn người đầu tiên nó nghĩ đến là Huy chứ không phải Vũ......
Hôm sau vừa gặp Quỳnh, Vân tá hỏa.
- Hôm qua không ngủ hả ? Sao hai con mắt thâm dữ thế !!
- Tao không ngủ được.
- Có chuyện gì à ?
- Vần à..
- Quỳnh nhìn vào mặt con bạn.
- Chuyện gì mà nhìn mặt mày nghiêm trọng vậy ?
- Tao.. Hình như tao.. thích Huy mất rồi >. [FONT=tahoma, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans
-serif]
[/FONT]
- Cái gì ?
- Vân như không tin vào tai mình
- Cái tên chuyên gây rắc rối ày đó hả ?
- Ừ thì..
- Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà !! Nhưng còn Vũ ??
- ...
- Quỳnh im lặng.
- Mày nói với Vũ chưa ?
- Chưa..
- Vậy mày tính sao với cậu ấy ?
- Hình như Vũ cũng đã cảm nhận đc tao không còn thích cậu ấy nữa rồi..
- Cậu ấy biết sao ?
- Có lẽ..
Cả hai cùng im lặng, chợt Vũ tiến tới..
- Chào hai cậu. Quỳnh nè, mình muốn nói chuyện với cậu một chút !!
- À.. Ờ.. Cậu vào lớp trước nha Vân !!
- Ừ. Cậu đi đi.....
Quỳnh và Vũ đi dạo ở sân sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!