Chương 4: (Vô Đề)

"Đường đời dài đằng đẵng, chỉ cần có một hai tri kỷ đồng hành, đã đủ để an ủi suốt cuộc đời. Dù cho cuộc đời này ngắn ngủi, cũng tốt hơn việc trải qua một kiếp sống hoang vu, mà chẳng còn lại gì."

Ta sững sờ trong chốc lát.

Cuộc đời của Sở Trinh quả thật rực rỡ.

Ba năm sau, hắn ra trận, tử trận nơi sa trường, nhưng vẫn không thể ngăn được giặc vào kinh thành.

Cuối cùng, Nhị hoàng tử nhặt được cơ hội mà lên làm hoàng đế.

Nhị hoàng tử quả thật vô cùng tầm thường.

Mẫu phi của hắn ta không được sủng ái, sớm bị phong làm một vương gia nhàn tản.

Trong kinh thành, việc nổi tiếng nhất mà hắn ta làm là chơi chim, vẽ tranh, và làm mộc.

Hắn ta cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể làm hoàng đế.

Vì vậy, một khi lên ngôi, hắn ta vô cùng mờ mịt.

Cả đời bị các đại thần chi phối, không có chính kiến.

Sau khi chết, được truy phong là Hoài, nhân từ thì có thừa, nhưng công lao thì không đủ, chỉ đáng để người đời nhớ đến mà thôi.

Ta nghĩ, ta đã sống lại.

Nếu vẫn chỉ giam mình trong chuyện hậu cung, thì thật sự phụ lòng với đất nước đã nuôi dưỡng ta.

Ta cúi đầu, che đi nỗi buồn trong mắt, nhẹ giọng nói:

"Điện hạ nói đúng, khoảnh khắc rực rỡ tuy tốt đẹp, nhưng thần nữ thích mười năm mài một kiếm, một kiếm rung chuyển cửu châu hơn."

"Dù sao thì, trên đời này không phải ai cũng như điện hạ, sinh ra đã có vô số tài nguyên để sử dụng."

"Phần lớn người sống một đời đều tích tụ sức mạnh, mài một thanh kiếm tốt."

"Như vậy mới xứng đáng đứng trước mặt điện hạ."

Ta cảm nhận được ánh mắt của Sở Trinh dừng lại trên người ta.

Hắn đã bắt đầu có hứng thú với ta.

Nếu nói trước đây, hắn nhìn ta bởi vì công nhận thân phận nữ nhi Tống gia, cùng với lòng chiếm hữu của đàn ông.

Thì bây giờ, mới là lúc hắn thực sự hứng thú với ta.

Hắn cười nói:

"Lời này vốn không nên do nàng nói, Tống tiểu thư, nàng sinh ra cũng đã có vô số tài nguyên. Nhưng những gì nàng nói, cô thấy rất có lý, đa tạ nàng đã chỉ giáo."

Ta cúi người hành lễ.

Lặng lẽ nhìn Cố Cẩm Tín bị hành hình.

Thấy gã m.ô.n. g m.á. u thịt lẫn lộn, có lẽ phải tĩnh dưỡng ba bốn tháng mới hồi phục, ta mới yên tâm.

Ta thật sự lo sợ gã cũng tái sinh, rồi phá hoại việc của ta.

Về đến nhà, phụ thân đã nghe tin những gì xảy ra hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!