Chương 2: (Vô Đề)

Khi Cố hầu gia nghe tin, sau khi hạ triều, liền rút roi ngựa ra đánh vào người Cố Cẩm Tín.

"Đồ nghiệt tử, ta vứt bỏ thể diện để cầu cưới tiểu thư thế gia cho ngươi, ngươi không đồng ý, lại muốn tự mình hạ thấp, chui vào cái hố bùn lầy kia. Ngươi có biết, lão tử đã mất bao nhiêu năm mới chui ra khỏi đó không?"

Cố hầu gia xuất thân từ hàn môn.

Dựa vào việc đánh trận, ông đã mất hơn bốn mươi năm mới trở thành Hầu gia.

Trên con đường này, không ai hiểu rõ hơn ông về sự gian nan của hàn môn.

Cố Cẩm Tín thân hình cao lớn, đứng vững như ngọc, đưa tay nắm lấy roi ngựa của Cố hầu gia, lạnh lùng nói: "Phụ thân, nhi tử biết mình đang làm gì, thế gia không thể trường tồn, chờ thêm vài năm, người sẽ hiểu lời nhi tử nói là gì.

Hơn nữa, cưới vợ phải cưới người hiền, nhi tử không thể để một người khắc trưởng bối bước vào cửa. A La vừa giỏi việc nhà vừa có kiến thức sâu rộng, nhất định sẽ trở thành hiền thê của nhi tử.

"Khi gã nói những lời này, xung quanh đã chật kín người đến xem náo nhiệt. Vô số người đều nghe thấy. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Ta cũng nghe thấy. Cố hầu gia bị gã làm cho tức đến không thở nổi. Ông cười thảm:"Cuối cùng là ta vô dụng, đến nỗi để cho con trai phải chỉ dạy lại cha mình, ha ha, ha ha, ha…

"Tiếng cười của ông đột ngột dừng lại, cứng đờ rơi từ lưng ngựa xuống."Phịch

"một tiếng, nặng nề đập xuống đất. Cố Cẩm Tín không thể tin vào mắt mình, hắn tiến đến ôm lấy Cố hầu gia, khuôn mặt vặn vẹo hét lên:"Đại phu, mau đi mời đại phu…

"Nơi đó trở nên hỗn loạn. Ta nhìn viên thuốc trong tay. Ra lệnh người mang nó đến phủ Cố, nói rằng đây là thuốc trị bệnh tim đặc hiệu. Nhưng hạ nhân lại nhanh chóng trở về với vẻ bực tức."Gã chẳng phải người hiểu tình biết lý, nghe nói thuốcc là do Tống gia gửi đến, còn không thèm nhìn đã đuổi nô tài đi.Ngươi đã nói rõ là thuốc trị bệnh tim rồi chứ?Đã nói rõ, nhưng Cố Cẩm Tín nói nô tài có ý đồ xấu."

Ta sớm nên biết.

Gã cố chấp, tự ti lại kiêu ngạo, định kiến với ta sâu không kể hết.

Chỉ không ngờ rằng, gã lại hẹp hòi đến mức có thể nhìn cha mình c.h.ế. t mà không cứu.

Hy vọng rằng, gã có thể gánh vác được danh tiếng là một kẻ hại c.h.ế. t cha mình.

Thật tiếc thay cho Cố hầu gia.

Khi trở về, phụ thân ngạc nhiên, nhướng mày hỏi ta, sao lại trở về?

"Chẳng phải nói muốn thu phục Cố hầu gia, để ông ấy làm việc cho con sao?"

Ta lắc đầu.

"Muộn rồi, Cố hầu gia đã bị con trai ông ấy làm cho tức c.h.ế. t rồi."

Phụ thân trợn tròn mắt.

"Nghiệt tử à, may mà chưa gả."

Phải, may mà chưa gả.

Trước kia, ta phải mang trên lưng tội danh gây ra cái c.h.ế. t của Cố hầu gia, sống một cuộc đời đầy gian truân.

Nay, đến lượt Cố Cẩm Tín.

Đã đến lúc gã phải gánh vác tiếng ác này rồi, nếm trải những khổ đau mà ta từng trải qua kiếp trước.

Đó mới chính là ý nghĩa của việc ta sống lại.

Cố hầu gia vốn định sắp xếp cho gã một chức quan nhỏ hàng thất phẩm, nhưng nay cũng vì tội bất hiếu mà bị bãi miễn.

Điều đáng thương hơn là Mạnh Thanh La đã hủy hôn.

Nghe nói nhà họ Mạnh ban đầu định sính lễ là năm trăm lượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!