Thoắt cái đã đến hai giờ chiều – thời điểm bắt đầu vòng đánh giá ca khúc chủ đề.
Tất cả thực tập sinh sẽ quay video đánh giá trong lớp của mình dựa theo cấp độ hiện tại, rồi nộp lại cho ban huấn luyện để tái đánh giá xếp hạng. Kết quả cuối cùng sẽ được công bố vào ngày mai.
Trước khi bước vào phòng luyện tập của lớp F, Lại Vũ Đông tình cờ nhìn thấy Lương Chi Thịnh và Chu Thụy đang đứng xếp hàng ở lớp bên cạnh, hắn nhỏ giọng gọi tên hai người, sau đó mỉm cười giơ tay ra hiệu cổ vũ.
"Cố lên nhé." Hắn dùng khẩu hình miệng nói.
[Thiếu niên hướng nội dũng cảm bước bước đầu tiên]
[Xúc động quá, bé Yuzu của tụi mình cuối cùng cũng kết bạn mới rồi]
[Yuki chủ động rồi đó! Tuyệt quá trời!]
Lại Vũ Đông: "……"
Đây mới là con người thật của hắn đó.
Vào trong phòng luyện tập lớp F, các thực tập sinh ngồi dọc theo ba hàng sát tường, chính giữa đặt một chiếc máy quay thể thao được bao quanh bởi camera phụ – báo hiệu rằng họ sẽ lần lượt quay video đánh giá ngay tại đây, trước bao ánh mắt dõi theo.
Lại Vũ Đông cảm nhận được một luồng áp lực đè nặng đến khó phớt lờ. Ngoài cảm giác căng thẳng vì sắp bị đánh giá, còn có không khí ngột ngạt từ những người xung quanh.
Chỉ cần đảo mắt một vòng đã thấy gương mặt ai cũng nặng nề: có người cố gắng ôn lại vũ đạo bằng vài động tác tay nhỏ, có người thì đơ ra như tượng, hoặc bồn chồn ngó nghiêng nhìn người khác để tìm chút an ủi tâm lý, thậm chí còn có người đang thì thào hỏi bạn bên cạnh động tác đi kèm với lời bài hát nào đó là gì.
Thật sự khó mà không nghi ngờ có người… chưa thuộc bài hát chủ đề.
[Lớp F đông người ghê, chắc quay tới mấy tiếng quá…]
[Lớp A nửa tiếng là xong nha haha]
[Ghi hình sớm thì được giải thoát sớm, để càng trễ càng khổ]
Lại Vũ Đông cũng nghĩ như vậy.
Ước tính sơ sơ, lớp F sẽ mất khoảng ba tiếng để quay xong. Ngồi chờ quá lâu không chỉ khiến cơ thể tê rần, mà còn dễ bị ảnh hưởng tâm lý – ai biểu hiện tốt sẽ vô tình gây áp lực, ai sai sót lại khiến người sau lo sợ mình cũng sẽ mắc lỗi.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tổ đạo diễn lên tiếng hỏi: "Ai muốn là người đầu tiên đánh giá?"
"……"
Đáp lại là một sự im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Lại Vũ Đông lặng lẽ cúi đầu. Hắn muốn quay sớm thật đấy, nhưng không có nghĩa là muốn là người đầu tiên.
Bầu không khí lặng ngắt kéo dài vài giây, một cánh tay giơ lên từ trong đám đông: "Tôi làm trước."
Bùi Lan – người xuất thân là người mẫu – bước ra từ hàng cuối cùng, bình thản tiến đến máy quay ở giữa phòng. Chiều cao xấp xỉ một mét chín của anh giống như cây đại thụ, che khuất những người đứng hai bên dưới bóng râm.
Ấn tượng đầu tiên của Lại Vũ Đông về người này khá phức tạp.
Không phải vì đối phương từng gây tranh cãi gì, mà bởi khí chất thời thượng của anh khiến người ta liên tưởng đến mấy anh "soái ca 3D" trong máy nhảy, chỉ cần nhìn một cái là đã sinh lòng kính nể.
Chỉ cần Bùi Lan bắt đầu nhảy, hắn cũng sẽ muốn nhảy theo.
Gác lại cảm nhận cá nhân, Bùi Lan là một trong số ít học viên lớp F thường xuyên được khen trong giờ học. Anh có tư chất tốt, mỗi khi bị giáo viên chỉ lỗi đều có thể sửa ngay tại chỗ và làm đúng ngay lần đầu – đúng nghĩa kiểu người có thiên phú.
Đến cả Lại Vũ Đông cũng không làm được điều đó. Hắn có trí nhớ tốt, nhưng tay chân thì chẳng chịu nghe lời bộ não. Một động tác phải tập đi tập lại hàng chục lần mới tiêu hóa nổi, đổi lại là tiết kiệm được kha khá thời gian học thuộc.
Bùi Lan nhấn nút quay, đèn đỏ nhấp nháy, anh đứng vào vị trí trước ống kính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!