Chương 48: Tổn thương sâu sắc

Bốn mươi hai người lần lượt hoàn thành phần hát của mình. Sau khi nghe xong, Khương Hiểu Đình đã có cái nhìn tổng thể về khả năng làm chủ bài hát chủ đề của học viên lớp F – mà nói thẳng ra là...

Hầu như chẳng có ai kiểm soát nổi.

Trình độ cả lớp phân bổ như hình chóp, số người xuất sắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa phần là thí sinh mắc sai lầm nghiêm trọng ở vòng đầu nên rớt xuống lớp F. Ngay cả Lại Vũ Đông

- dân chuyên hát karaoke

- cũng chỉ nằm ở tầng giữa của kim tự tháp tí hon này.

Xét về kết quả, việc phân lớp được đánh giá là khá công bằng.

Trước một nhóm học sinh yếu kém và đầy vấn đề, Khương Hiểu Đình không thể nhàn nhã như khi dạy lớp A hay B. Cô tắt nhạc đệm, vừa đánh đàn organ vừa chậm rãi dạy hát từng câu một.

Lần đầu là hướng dẫn kiểu "cầm tay chỉ việc", lần hai mới là hát mẫu với tốc độ gốc. Sau hai lượt, cô để lại mười lăm phút cho các thực tập sinh luyện tập, sau đó yêu cầu từng người đứng trước cả lớp để hát cho cô nghe.

"Lại hát nhanh rồi, vừa nãy cũng là em hát nhanh nhất, hãy đếm đến ba trong đầu rồi mới cất giọng."

"Nhịp! Phải chú ý nhịp! Em hát quá vội."

"Âm cao ổn đấy, nhưng biểu cảm mặt quá dữ tợn, luyện thêm trước gương đi."

"Yếu quá, hơi không đủ, phải tập luyện tăng dung tích phổi."

Chỉ cần cất giọng, khuyết điểm liền hiện rõ dưới con mắt của chuyên gia. Ánh mắt của Khương Hiểu Đình như máy quét radar, lập tức khóa chặt người biểu diễn và chỉ ra vấn đề một cách sắc bén, kèm theo hướng dẫn cách cải thiện.

Thực tập sinh nào ngộ tính cao sẽ có tiến bộ rõ rệt sau khi nghe góp ý và hát lại. Nhưng không phải ai cũng làm được như vậy. Có người như khúc gỗ chưa thông suốt, hát lại mấy lần cũng chẳng tiến bộ mấy. Cũng có những lỗi sai cần thời gian dài mới sửa được.

Lại Vũ Đông thuộc loại thứ ba.

Không biết là vô tình hay cố ý, phần hát được giao cho hắn lại trúng ngay câu "Xin hãy nhìn tôi, đừng rời bỏ tôi".

Khi Khương Hiểu Đình buông phím đàn cuối cùng, cô nhìn về phía cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đang lén giấu tờ lời hát ra sau lưng vì căng thẳng, khách quan nhận xét: "Âm chuẩn và nhịp không vấn đề gì lớn, giọng hát cũng rất hay, nhưng không thể che lấp được lỗ hổng kỹ thuật thanh nhạc. Có nhiều vấn đề và cũng rất rõ ràng."

"Trước tiên," cô hỏi như tra khảo, "giọng em nhỏ quá, em không dám hát à?"

"Em xin lỗi."

Lại Vũ Đông không định dùng giọng điệu dạo gần đây để đối phó tiết thanh nhạc. Hắn muốn thể hiện đúng tình trạng thực tế, nhưng lại sợ làm quá sẽ khiến người khác nghi ngờ, nên đành cố ý hát nhỏ đi.

Giờ đã bị cô chỉ ra sai sót, hắn lập tức "quỳ gối" nhận lỗi.

"Không cần xin lỗi tôi, miễn là em nhận ra rồi sửa là được." Khương Hiểu Đình tiếp tục, "Tiếp theo, em phát âm quá mức rõ ràng. Nói rõ chữ là tốt, nhưng phát âm từng từ đều quá tròn vành rõ chữ, thiếu nhấn nhá nên chẳng có chút biến hóa nào, nghe rất gượng gạo."

"……"

Từ khi học phát thanh đến giờ, hiếm khi có ai yêu cầu hắn nói... không được rõ chữ quá mức.

Lại Vũ Đông uất ức nghĩ, rõ ràng hắn đã cố ý giản lược phát âm, càng không dại dùng giọng phát thanh để hát.

Một vài thói quen, e là đã khắc sâu tận trong ADN rồi.

Khương Hiểu Đình còn bồi thêm một nhát: "Cuối cùng, vị trí phát âm của em cần điều chỉnh. Không dùng cổ họng phát âm là đúng, nhưng hát thì phải dùng khoang đầu và bụng để lấy lực."

Lại Vũ Đông: "……"

Tổn thương sâu sắc, học phát thanh mà lại bị chê... phát âm sai vị trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!