"Trước khi vào bài giảng chính thức, tôi cũng đã hỏi lớp A và B cùng câu hỏi này." Khương Hiểu Đình thu nụ cười, giọng nhẹ nhàng như bông tuyết vỗ vào mặt, "Không những không có ai nói với tôi là chưa nhận được lời bài hát, mà còn có mấy bạn đã thuộc làu toàn bộ ca từ. Vậy họ làm thế nào? Lời bài hát tự dưng xuất hiện trong đầu họ sao?"
Cô tiếp tục: "Các em có nhiều hơn họ nửa buổi sáng, lại còn có thể mượn lời bài hát đã in từ họ, số lượng cũng đông hơn cả hai lớp A và B cộng lại. Theo lý thì người học thuộc lời phải nhiều hơn chứ? Học thuộc lời khó lắm sao? Cần phải nhảy giỏi hay hát hay mới làm được à?"
Lại Vũ Đông cúi đầu đếm đàn kiến không tồn tại dưới sàn.
Dù không khí hiện tại có phần căng thẳng, nhưng khác với lớp nhảy lần trước, lần này hắn không nằm trong danh sách bị "gọi tên". Thế nên hoàn toàn có thể yên tâm mà để lời này trôi vào tai trái, ra tai phải.
Cảm ơn bản thân ngày hôm qua đã tranh thủ từng phút lúc ăn cơm để học lời bài hát.
Khương Hiểu Đình thở dài: "Có ai thuộc lời chưa?"
Vài giây sau, lác đác vài cánh tay giơ lên từ giữa đám đông.
[Ai giơ tay thế? Tôi chỉ nhận ra có Yuzu]
[Còn có Vương Dật Văn]
[Tôi mù mặt nặng quá…]
[Ít quá vậy, có sáu người thôi, thua lớp B]
[Biết sao được, thời gian họ toàn dành để luyện nhảy rồi]
[Luyện tới lui bao nhiêu lần, nghe hoài cũng phải thuộc chứ]
[Có thể do trình độ họ theo không kịp nhạc đó haha]
Sáu người, tức là chỉ khoảng một phần bảy.
Đúng là hơi ít thật.
"Được rồi, các em ngồi xuống đi." Khương Hiểu Đình bất lực lắc đầu, "Hãy tiếp tục cố gắng, những bạn chưa học thuộc thì phải tăng tốc lên nhé."
Sau màn mở đầu không mấy suôn sẻ, lớp học chính thức bắt đầu.
Vì số lượng học viên khá đông mà thời gian lại hạn hẹp, giáo viên không thể nghe từng người hát cả bài, nên áp dụng phương pháp tiếp sức.
"Tí nữa tôi sẽ bật nhạc đệm, các em đứng theo hàng từ trái sang phải, mỗi người hát hai câu, hết một vòng thì tiếp tục luôn, cho đến khi mọi người đều hát qua một lần." Vừa phát giấy in lời bài hát, Khương Hiểu Đình vừa nói: "Lượt đầu tôi sẽ không ngắt, chỉ muốn nghe xem mọi người nắm bài ra sao."
Nghe thì có vẻ không khó, mỗi người chỉ hát hai câu, nhưng kết quả thực tế đúng là… thảm họa.
Người đầu tiên cất lời đã hát sớm, kéo theo mấy người sau cùng hát sớm, đó còn chưa phải vấn đề, giai điệu lúc cao lúc thấp, lúc lệch tông lúc vỡ giọng, thậm chí có người bỏ lửng nửa câu, khiến mấy giây đó chỉ có nhạc đệm không lời.
[Tai tôi sắp chảy máu rồi đây /cười nhẹ]
[Tôi đoán là sẽ dở, nhưng không ngờ dở đến mức này…]
[Show này không chọn không được sao?]
[Bùi Lan kéo lại rồi]
[Anh người mẫu hát cũng ổn mà]
Đến lượt Lại Vũ Đông, hắn rơi vào trạng thái im lặng kỳ lạ.
Theo đúng nghĩa đen: lặng im.
Không phải hắn không muốn hát, mà câu hát đến lượt hắn và phần nhạc đệm lúc này… hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!