Nếu nói Lại Vũ Đông còn chút tự tin với lớp nhảy, thì lớp thanh nhạc lại khiến hắn thấp thỏm không yên trước một điều hoàn toàn xa lạ.
Giống như Từ Án đoán, hắn rất ít khi hát nhạc beat không lời. Đi karaoke thì chỉ chọn giữa bản gốc và bản có lời phụ họa, còn nếu bỏ qua sân khấu ra mắt gây chấn động đất trời thì trình độ hát thật sự của hắn… chắc cũng chỉ tàm tạm.
Nghe được, nhưng nếu không cần thiết thì đừng nghe.
Kết quả là hệ thống thẳng tay tịch thu máy dò cao độ của hắn, không chừa cho hắn đường sống.
Thật quá đáng, mạnh mẽ lên án.
Nhưng nói cho công bằng, trừ lần bị đẩy lên sân khấu khi chưa chuẩn bị gì, việc mang theo công cụ hỗ trợ quả thực không công bằng. Người khác phải đổ mồ hôi, tốn bao nhiêu thời gian luyện tập mới mò ra được kỹ thuật, còn mình lại đi đường tắt, khác gì mang đáp án vào phòng thi đâu?
Vậy nên Lại Vũ Đông nhiều lắm chỉ lôi hệ thống ra than phiền chút cho bõ tức, chứ cũng không định bám lấy đặc quyền vốn không nên thuộc về hắn cả tình lẫn lý.
Không trách được hắn lại gặp ngay cái hệ thống làm gì cũng không ra hồn.
Lương tâm đạo đức cao quá, chắc thêm cho hắn vài chức năng hợp thời cũng thấy áy náy.
Quay lại chuyện lớp thanh nhạc, Lại Vũ Đông lo lắng hắn không thể hát hay cũng như không luyện tập được.
Hát so với nhảy càng đòi hỏi năng khiếu, càng khó qua mặt khán giả.
Chỉ cần không phải là những động tác khó như lộn nhào hay trồng cây chuối, dù cơ bản có kém đến đâu, luyện tập một trăm lần chắc chắn sẽ nhớ, nếu không được thì hai trăm lần, năm trăm lần, luyện đến khi thuộc thì thôi.
Đây là lý do Lại Vũ Đông tiến bộ nhanh như vậy, nhưng nếu học một bài nhảy mới, hắn sẽ lại trở về điểm xuất phát.
Nhưng hát thì lại khác. Âm sắc và cảm âm là thiên bẩm, hát cả trăm lần chưa chắc đã cải thiện được cao độ, ngược lại còn có thể khiến hỏng giọng.
Âm sắc của Lại Vũ Đông thì khỏi bàn – vừa học phát thanh truyền hình, vừa có chất giọng trời phú, như thể sinh ra là để dụ dỗ hội mê giọng. Có điều hát quá tệ thì âm sắc hay đến mấy cũng chẳng cứu nổi, cây đàn vĩ cầm đắt tiền mà kéo ra tiếng như cưa gỗ thì cũng vô ích.
Nỗi lo này kéo dài đến tận hai giờ chiều – khi buổi học thanh nhạc bắt đầu.
Giáo viên thanh nhạc là một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, tóc dài uốn sóng màu nâu sẫm chạm eo, khí chất đoan trang thanh nhã, trên mặt luôn nở nụ cười dịu dàng.
Một số học viên lớp F ít cập nhật thông tin, vừa thấy vẻ ngoài dịu dàng thục nữ của cô đã vội cho rằng phong cách của cô hoàn toàn trái ngược với Tào Ngạn, dây thần kinh đang căng cứng cũng thả lỏng phần nào.
"Chào các em, cô là giáo viên thanh nhạc của lớp mình, tên là Khương Hiểu Đình. Các em có thể gọi cô là "Khương lão sư" hoặc "Hiểu Đình lão sư"."
Giọng cô giáo thanh nhạc cũng mềm mỏng y như trong tưởng tượng của mọi người, trái tim thủy tinh vừa bị Tào Ngạn nghiền nát hồi sáng như được chữa lành đôi chút nhờ màn giới thiệu giản dị này. Nhưng câu tiếp theo đã bắt đầu làm rạn nứt kỳ vọng đẹp đẽ kia.
Khương Hiểu Đình mỉm cười như lẽ đương nhiên: "Các em đều đã thuộc lời bài hát rồi chứ?"
"Khương lão sư, tụi em chưa nhận được lời bài hát ạ." La Phi Nhiên giơ tay giải thích.
Lưu Khải Sơ bổ sung: "Em đã đi hỏi, nhân viên nói đến lớp thanh nhạc mới phát."
Ngay sau đó, trong lớp vang lên một tràng xì xào bàn tán—
"Bảo sao tôi thấy Khúc Hân Trình ở phòng kế bên đang học thuộc lời bài, còn tưởng cậu ấy mang theo máy in nữa cơ."
"Vậy chẳng phải rất không công bằng sao? Lớp A và B có lớp thanh nhạc vào buổi sáng, họ nhận được lời bài hát sớm hơn chúng ta."
"Tại sao họ nhận được lời bài hát trước chúng ta? Vì họ xếp hạng cao hơn sao?"
"Lớp C mới đáng thương, lớp thanh nhạc là tiết cuối cùng, còn muộn hơn cả chúng ta."
[Toang rồi, chuẩn bị có biến lớn.]
[Bị vẻ ngoài của Khương lão sư lừa rồi đấy.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!