Phản ứng đầu tiên của Lương Chi Thịnh là lo Miura Yuki gặp chuyện gì. Nếu là bạn đại học mất tích lúc nửa đêm, thì có thể là đi bar hay ăn khuya, nhưng đây là chương trình ghi hình khép kín, ngoài mấy tầng lầu ra thì chẳng còn chỗ nào để đi.
Khả năng duy nhất: ở phòng luyện tập.
Nhưng mà lớp F có tiết lúc tám giờ sáng, thật sự có người dám thức trắng đêm ở phòng tập… sao?
Cậu lại có chút không chắc chắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Chi Thịnh quyết định đi tìm Miura Yuki một chuyến. Phòng khi có chuyện, cẩn tắc vô áy náy. Dù gì cũng lỡ tỉnh rồi, mất thêm vài phút ngủ cũng chẳng sao.
Mang theo suy nghĩ này, cậu dứt khoát leo xuống giường, tiện tay lấy một chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Đi thang máy đến tầng ba, Lương Chi Thịnh đi thẳng đến phòng học lớn gần cậu nhất, đẩy cửa ra tối đen như mực, để chắc chắn cậu đặc biệt bật đèn nhìn một cái, trong phòng không một bóng người.
Rời khỏi đó, cậu tiếp tục đẩy cửa phòng học bên cạnh – lớp A.
Dù khả năng Miura Yuki có mặt ở lớp A gần như bằng không, nhưng đã đến rồi thì tiện thể nhìn thử một chút cũng không sao.
Ngoài dự đoán, trong lớp học lại sáng đèn.
Một thiếu niên tóc vàng đội mũ lưỡi trai đang nhảy theo phần nhạc đệm. Tiếng mở cửa bất ngờ khiến đối phương mất nhịp, quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to.
Tình huống này đúng kiểu: cả hai bên đều không ngờ giờ này còn có người ở đây.
Tuy cũng là tóc vàng, nhưng thiếu niên đội mũ lưỡi trai trước mắt không phải người bạn cùng phòng mất tích mà Lương Chi Thịnh đang tìm. Màu tóc của đối phương là màu vàng ánh kim với độ bão hòa cao hơn, giống như cát vàng chảy dưới ánh sáng, tạo ra hiệu ứng thị giác khác biệt hoàn toàn so với Miura Yuki.
Cựu thành viên Fir
-Nine, hiện là thực tập sinh lớp A -
Mạc Lê.
Hai người vốn chẳng có giao tình gì, đứng nhìn nhau vài giây rồi Lương Chi Thịnh là người lên tiếng trước, phá tan không khí im lặng ngượng ngập giữa phòng chỉ có nhạc nền mà chẳng ai nói gì:
"Xin lỗi, làm phiền cậu rồi à? Phòng cách âm tốt quá, tôi không biết trong này có người."
"Không sao không sao." Mạc Lê vội chạy tới tắt nhạc trên máy tính bảng, nhanh chóng nhập vai xã giao, "Không phiền gì đâu, tôi sắp nhảy xong lượt này rồi."
Lương Chi Thịnh: "……"
Nếu tai cậu không có vấn đề, thì bản nhạc chủ đề mới phát được một nửa.
Không hổ là tiền bối từng tham gia show tuyển chọn idol, quả là dày dạn kinh nghiệm.
Đề nghị Lý Tự học tập theo.
"Cậu đến luyện nhảy à?" Mạc Lê hỏi.
Lương Chi Thịnh vội xua tay phủ nhận: "Không không! Tôi đến tìm người."
"Tìm người?"
"Đúng vậy, cậu có thấy Miura Yuki không?" Lương Chi Thịnh mô tả sơ qua: "Một cậu con trai tóc vàng của lớp F, màu tóc nhạt, cao gầy, trông hơi lạnh lùng."
"À, tôi biết cậu ấy." Mạc Lê xoa cằm nhớ lại, "Tô Tuấn Triết có dạy cậu ấy và một bạn lớp C nhảy bài chủ đề ở đây, từ mười giờ đến mười hai giờ, tan xong thì không rõ đi đâu. Sao vậy? Cậu ấy không về ký túc xá à?"
"Cậu ấy chưa về phòng, tôi có hơi lo." Lương Chi Thịnh kéo lại áo bông, nửa dưới khuôn mặt bị gió lạnh ép sát vào cổ áo, "Cảm ơn nhé, tôi qua phòng bên cạnh tìm tiếp. Cậu muốn đi cùng không?"
Mạc Lê lắc đầu: "Cậu đi trước đi, tôi tập thêm lát nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!