[Đến điệp khúc là tỷ lệ đúng tăng hẳn hhhh]
[Động tác đẹp thì ít, toàn như hiệu ứng sóng năng lượng]
[Động tác của Yuki mấy chỗ này khá ổn nè]
[Không nhúc nhích nhìn còn đẹp hơn]
[Trai cool đứng mép khung hình, nhìn không rõ gì cả]
Ở mép khuôn hình, một thiếu niên tóc vàng nhạt ánh ngọc trai đang lặng lẽ nhảy theo nhạc. Ngoại hình sáng sủa khiến người ta không khỏi bị hút mắt, nhưng lại phân vân không biết nên nhìn lên phần mặt hay phần dưới cổ, dáng vẻ tuấn tú cùng thân hình cứng đờ như đang chứng minh một chân lý — ông trời quả thật rất công bằng.
Cho đến khi hắn cong môi cười, nụ cười như ánh nắng mùa xuân tan chảy tuyết đọng, rực rỡ đến chói lóa.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt lưỡng lự cũng lập tức bị kéo về, tập trung hoàn toàn vào gương mặt hoàn mỹ ấy.
Thiếu niên tóc vàng nhạt đan hai tay vào nhau, lộ ra cổ tay với khớp xương rõ ràng. Mười ngón tay từ từ xòe ra một cách thanh thoát, động tác tay biểu thị ánh sao lấp lánh không chỉ khớp với ca từ của ca khúc chủ đề, mà còn rất phù hợp với khí chất lấp lánh rạng rỡ của bản thân hắn.
——"I"m your only star."
Một nụ cười đơn giản, nhưng hoàn hảo diễn giải được thế nào là "viền kim cương sáng lóa".
[Không ai để ý đến biểu cảm của Yuki à?? Má ơi! Tôi đổ rồi đó!!!]
[Mẹ ơi, Yuki cười đẹp quá…]
[Gì cơ gì cơ? Tôi bỏ lỡ gì rồi sao??]
[Đáng yêu quá bảo bối của tui ơi, thật sự rất rất rất là... TT]
[Cầu xin mọi người vote cho Miura Yuki đi mà, đẹp trai mà bị loại ngay vòng đầu thì tôi chịu không nổi mất]
Lại Vũ Đông không ngờ chỉ một biểu cảm vô tình lại khiến đạn màn nổ tung như thế. Hắn nửa hiểu nửa không mà nghĩ, có lẽ đây chính là cái gọi là "quản lý biểu cảm"?
Xem ra hắn đoán không sai, nắm bắt được biểu cảm chi tiết quả nhiên rất quan trọng.
Nhưng vấn đề hiện tại không nằm ở chi tiết, mà là… hắn vẫn chưa thuộc được toàn bộ bài hát.
Sau khi tìm lại được nhịp điệu, Lại Vũ Đông không còn cố gắng bám theo các nhịp đếm rối ren nữa. Câu hát vừa khớp khi nãy đã cho hắn một gợi ý mới: nếu không giỏi đếm nhịp, chi bằng cứ theo giai điệu mà nhảy.
Trước buổi học hắn đã học thuộc hết lời và giai điệu bài hát, chắc chắn dễ hơn là đếm nhịp loạn xạ.
Ý tưởng thì hay, hiệu quả thực tế cũng không tệ.
Dù khớp nhạc vẫn chưa chuẩn, giống như tân binh mới chơi audition lần đầu đã chọn bài siêu khó, "bad" và "good" chiếm đa số, lâu lâu mới có "perfect", nhưng ít nhất vẫn có điểm, chưa đến mức "miss" quá nhiều rồi bị out sớm.
Tiếc là… cảnh đẹp chẳng kéo dài được bao lâu.
Lại Vũ Đông vẫn chưa đủ quen với bài hát chủ đề, dù trí nhớ có tốt đến đâu thì cũng không thể trong thời gian ngắn nhớ hết bài nhảy dài tận bốn phút. Về sau càng lúc càng đuối, đành bám víu vào mấy mảng ký ức mơ hồ và ứng biến tại chỗ để nhảy cho xong bài.
Độ chính xác chắc chỉ khoảng sáu bảy phần.
Dù vậy, việc hắn có thể nhảy hết bài mà không bị đứt đoạn đã là số ít trong lớp F rồi. Nhiều người chưa học xong hoặc đầu óc trống rỗng không nhớ nổi, dứt khoát đứng im bất động như bị phạt úp mặt vô tường.
Nếu có thể mở miệng, hắn thật sự muốn khuyên họ: động đậy một chút cũng được, nhảy sai cũng không sao.
Không thuộc bài và không có thái độ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cùng bị mắng, nhưng người sau chắc chắn ăn chửi nặng hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!