Là lớp có số lượng ít nhất, lớp A là nơi dễ dàng nhận ra trình độ học tập của từng người nhất, gần như không có khả năng "lẫn vào đám đông để qua mặt".
Người được công nhận là giỏi nhất là Kim Hi Hằng – xuất thân từ giáo viên dạy vũ đạo, tiếp theo là thực tập sinh trở về từ Hàn Quốc – Tô Tuấn Triết. Ba người còn lại ở giữa mỗi người một kiểu, khó mà so sánh cao thấp, còn hai người đội sổ thì không nghi ngờ gì chính là Triệu Diệc Phong và Từ Án.
Nhưng nếu bắt buộc phải chọn ra người nhảy tệ nhất lớp A, thì vị trí đó chắc chắn phải trao cho Từ Án.
Không phải vì Triệu Diệc Phong nhảy tốt hơn, mà là vì cậu ta có một kiểu hài hước tự biết mình, biểu cảm và động tác đều rất thoải mái, giống như một nam sinh đại học năng động, có thể khiến mọi người bật cười sảng khoái trong trường học.
Trái lại, Từ Án thì rụt rè thiếu tự tin, gương mặt đầy ưu sầu như thể sắp khóc đến nơi.
[Tui thấy tội Từ Án ghê]
[Bọn họ làm sao nhịn được cười hay vậy trời ha ha ha ha ha ha]
[Nhà tiên tri đây, Triệu Diệc Phong sắp không nhịn được rồi kìa]
[Triệu lão sư độc lập quá]
[Triệu Diệc Phong có một loại tự tin "Điệu nhảy này phải nhảy như vầy nè"]
Lại Vũ Đông bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.
Khi trình độ tương đương nhau, thì khả năng quản lý biểu cảm và khí chất lại tạo ra ảnh hưởng lớn hơn mình từng nghĩ.
Dù hắn chưa bao giờ để ý chuyện đó, nhưng tự cảm thấy mình trong khoản này chắc là...
Cũng không tệ?
Lần sau phải đứng trước gương suy nghĩ kỹ hơn mới được.
Khi nhạc kết thúc, bảy người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hơi thở có phần gấp gáp. Giáo viên dạy vũ đạo – Tào Ngạn khoanh tay liếc một vòng, mặt không biểu cảm mà nhận xét:
"Kim Hi Hằng và Tô Tuấn Triết làm tốt, những người còn lại rất tệ. Đặc biệt là Triệu Diệc Phong và Từ Án, nhảy kiểu này khiến tôi nghi ngờ mấy em có thật sự đến học không? Trong số các em còn có người đã từng ra mắt, từng tham gia show tuyển chọn nữa kia mà, ca khúc chủ đề lẽ ra không khó, hay là các em chỉ đến chơi cho vui thôi?"
Không khí thoải mái trong phút chốc liền trở nên đông cứng, đến cả Triệu Diệc Phong cũng thu lại nụ cười, mọi người nín thở không dám lên tiếng.
[Vocal nhà chúng ta nghe mà thấy tủi thân]
[Học lệch không phải là lý do đâu, idol thì phải vừa hát vừa nhảy, không thì đi thi hát thôi]
[Không sao đâu, tiết thanh nhạc sau lấy lại danh dự là được]
[Lớp chung hình như chỉ có lớp vũ đạo, thanh nhạc phải đợi tới ngày mai]
"Đừng tưởng học mới vài tiếng không học được là chuyện bình thường, các em đang ở lớp A, có biết bao nhiêu người ở phía sau đang muốn kéo các em xuống không?" Giọng Tào Ngạn uy nghiêm khiến người nghe run rẩy – "Trong 101 người, chỉ chọn ra 7 người xuất sắc nhất, nếu các em vẫn giữ thái độ này, lần đánh giá sau sẽ có người bị thay thế."
Anh lắc đầu: "Xuống đi, kết thúc rồi thì tập luyện thêm. Lớp B lên sân khấu."
[Cứu mạng, tui khó thở quá]
[Giáo viên mùa này nghiêm ghê á]
[Đừng tin thật, toàn là chương trình sắp đặt để ngược fan thôi]
[Lớp đông 101 người mà học được thế là tốt rồi, mấy tập sau cắt ghép một cái là thành tuyến nhân vật trưởng thành, mà thật lòng quá là thua đó]
[Fan show mãi mãi tuổi trẻ, mãi mãi thật lòng]
Đến lượt lớp B lên sân khấu, số người tăng lên hai mươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!