Tránh được giờ cao điểm ăn uống, trong nhà ăn chẳng có mấy người. Lại Vũ Đông còn chưa kịp vui mừng thì đã bị hiện thực tàn khốc đập tan phòng tuyến tâm lý.
Hắn cầm khay cơm đi một vòng, tuyệt vọng phát hiện bữa trưa lại thanh đạm như bữa sáng.
Bữa sáng thanh đạm thì thôi đi, sáng sớm không thích hợp ăn quá dầu mỡ, nhưng hắn không ngờ bữa trưa cũng như vậy, nhìn quanh gần như toàn là hấp, luộc, trộn gỏi các kiểu ít dầu ít muối không cay, món duy nhất ngoại lệ là đậu phụ sốt, chiên xào thì đến bóng dáng cũng không thấy.
Thoạt nhìn món ăn không tệ, chủng loại cũng rất phong phú, hắn không bài xích đồ ăn thanh đạm, nhưng nếu mỗi ngày đều ăn những thứ này còn không được gọi đồ ăn ngoài, hắn có lẽ cách sụp đổ không xa.
Lại Vũ Đông đột nhiên rất nhớ nhà ăn đại học.
Đặc biệt là tiệm cơm ở tầng hai, nơi có dì nhà bếp lần nào cũng gắp thêm cho hắn hai miếng thịt khi gọi cơm gà xào ớt cay.
Thôi thì, dù sao cũng là chương trình đào tạo idol, không phải thực đơn giảm cân đã là may lắm rồi.
Hắn lấy một phần củ sen xào và sườn hấp bí đỏ, múc thêm một bát canh bắp hầm bí đao, rồi cầm khay ngồi xuống. Khóe mắt thoáng liếc sang bàn bên, bất giác bị thực đơn "quá mức lành mạnh" của Tô Tuấn Triết dọa cho giật mình.
— Một bát ức gà, một phần salad rau củ và một ly cà phê Americano đá.
Có phải... hơi đơn giản quá rồi không?
Không sợ bị đói đến choáng sao?
Lại Vũ Đông nhớ lại, bữa sáng của Tô Tuấn Triết cũng thế, chỉ lấy một trái chuối và một ly Americano đá. Không rõ là do thói quen cá nhân hay là thực tập sinh Hàn Quốc nào cũng nghiêm khắc đến vậy.
Còn hắn thì không tài nào chịu nổi kiểu ăn uống hành xác cả thể xác lẫn tinh thần như thế. Nói đâu xa, chỉ riêng một ly Americano đá là đã đủ tiễn hắn lên đường. Cà phê không đường không sữa, trong mắt hắn chẳng khác gì một bát thuốc bắc bỏ thêm đá lạnh.
Ánh mắt từ bàn đối diện quá mãnh liệt khiến Tô Tuấn Triết nghi hoặc quay đầu lại, đôi mắt trong veo như hai quả nho đen mở to: "Gì vậy?"
Lại Vũ Đông hơi há miệng: "..."
[Cậu lại chỉ há miệng mà không nói thành lời kìa www]
[Gặp bạn học nhìn thêm một cái không ngờ bị bắt chuyện: Yuzu. jpg]
[Thông cảm đi, hội sợ giao tiếp là như vậy đó]
[Thông cảm đi, kiểu người lạnh lùng cũng vậy mà]
[Nên mở một cuộc bình chọn trên diễn đàn đi]
Trước mặt hắn là hai lựa chọn: mở lời hỏi chuyện hoặc giả vờ không có gì, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Đúng lúc ấy, Lại Vũ Đông sực nhớ đến lời khuyên của Lương Chi Thịnh—
"Ít nói dễ bị thiếu cảnh quay, muốn trụ lại được vài vòng tốt nhất nên cố gắng giao tiếp nhiều vào."
Thật không dám giấu giếm, hắn vẫn luôn cân nhắc chuyện này, nhưng vì tính cách trước sau dè dặt nên mãi vẫn chưa hành động.
Hiện trạng nhắc nhở hắn nhất định phải đưa nó vào phạm vi cân nhắc.
Tuy rằng Lại Vũ Đông hiểu biết rất ít về show tuyển chọn, nhưng theo khuôn mẫu của chương trình tạp kỹ và quan sát bình luận, phân tích tình cảnh và tương lai của hắn không phải là một việc khó.
Nếu ba ngày sau, hắn lại xui xẻo bị xếp vào lớp F lần nữa, thì ngay cả cơ hội "cọ mặt ăn sóng" cũng có thể bị cắt đứt hoàn toàn.
Dù cho hắn có nhảy tệ đến mức không ai nỡ nhìn, thì ít nhất sân khấu chủ đề vẫn sẽ lia đến một vài cảnh. Có lên hình thì mới có cơ hội được khán giả biết tới. Rượu ngon còn sợ ngõ hẹp, huống gì hắn lại dính combo không có thực lực + tính cách hướng nội, khả năng cao sẽ chìm nghỉm không ai hay biết.
Đến lúc đó, nếu lại phải vội vàng lật mặt xã giao để gây chú ý, thì chẳng khác nào tình thế "chết đến nơi mới chịu uống thuốc".
Trừ khi hắn làm trò gì đó sốc tận óc khiến cả mạng bùng nổ.
Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn đi con đường nổi tiếng kiểu "tai tiếng dẫn đường". Hắn đâu phải người trong nghề, cũng chẳng có ekip truyền thông chống lưng. Cùng lắm thì tranh thủ chút độ hot, rồi bị đào thải ngay vòng sau thì cũng chẳng lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!