Chương 30: Yuzuko nói tổng cộng bao nhiêu chữ?

Lại Vũ Đông rời khỏi ký túc xá, thở ra một hơi thật dài.

Cái gọi là "chim ngốc học bay sớm" không phải là kế hoạch cao minh có thể xoay chuyển cục diện — nếu hắn có bản lĩnh ấy thì đã chẳng phải lo lắng rồi — mà là làm quen với ca khúc chủ đề và ghi nhớ lời bài hát.

Hiện tại hắn có thể làm được rất ít việc, bất kể tổ chương trình có phát lời bài hát riêng hay không, học thuộc trước để tiết kiệm thời gian luyện tập sau này luôn là điều đúng đắn.

Vì vậy hắn mới đặc biệt đi lấy bút giấy tặng kèm trong "gói quà tân binh". Không ngờ Lương Chi Thịnh chẳng buồn ăn cơm mà lao thẳng về phòng ngủ bù, khiến hắn phải trải qua một đoạn đối thoại không thể tránh khỏi trước ống kính.

May mắn là hắn đã quen với việc giao tiếp bình thường bằng thiết lập nhân vật mới, suốt quá trình không có sai sót gì đáng kể, chỉ là người xem than phiền hắn nói quá ít.

[Hỏi: Trong đoạn đối thoại ở phòng 707 vừa rồi, Yuzuko nói tổng cộng bao nhiêu chữ?]

[Tôi nghi là không tới mười chữ.]

[Đếm rồi, không tính từ cảm thán, là mười hai chữ]

[Trời ơi, sao tôi lại thích một cái máy im lặng thế này]

[Tôi hy vọng Yuki không ra tiếng trên sân khấu, chứ bình thường thì nói nhiều vào]

[+1, giọng hay thế thì nói nhiều lên chút đi]

Lại Vũ Đông: …

Chưa nói gì khác, biệt danh của hắn giờ mặc định là "Yuzuko" rồi sao?

Phòng luyện tập được bố trí ở tầng ba, gồm một phòng học lớn và bốn phòng nhỏ, những phòng nhỏ dùng để chia lớp luyện tập ca khúc chủ đề.

Thời điểm này, các thực tập sinh lên xuống khá nhiều. Để tránh phải trải qua mười mấy giây ngượng ngùng trong thang máy với người khác, Lại Vũ Đông đã khôn khéo chọn đi thang bộ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ở chỗ rẽ giữa tầng ba và bốn lại có người đi ngược chiều với hắn.

Lại Vũ Đông có trí nhớ rất tốt, chỉ liếc một cái đã nhận ra gương mặt chỉ mới gặp thoáng qua mấy lần kia — là Tằng Khải, học viên lớp F đứng cạnh Lưu Khải Sơ lúc tập hợp.

Đối phương chắc vừa ăn xong, từ tầng hai đi lên, suy đoán là phòng ký túc xá không ở tầng cao.

Bất kể là vì lịch sự hay tình đồng môn cùng lớp, khi chạm mặt nhau trong cầu thang hẹp thế này thì chuyện chào hỏi là không thể tránh khỏi.

Trong tình huống này, thường có ba kiểu ứng xử an toàn: "Chào cậu", "Ăn cơm chưa", hoặc mỉm cười lịch sự một cách hơi ngạc nhiên.

Nhưng hiện thực không cho Lại Vũ Đông cơ hội lựa chọn. Khoé miệng hắn còn chưa kịp nhếch lên thì Tằng Khải đã lướt qua hắn, mắt không liếc sang một cái.

"……"

Lại Vũ Đông hơi sững người, ngượng ngập đứng sững lại tại chỗ.

Hắn thu lại nụ cười chậm một nhịp, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, Tằng Khải đã rẽ sang tầng bốn, chỉ còn hắn đứng đó một mình, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Chuyện gì vậy? Hắn biến thành người vô hình rồi à?

Hắn trầm ngâm liếc mắt nhìn xung quanh, không nằm ngoài dự đoán — quả nhiên không có camera nào ở đây.

… Có một loại tâm trạng phức tạp khó diễn tả thành lời.

Lại Vũ Đông thở dài trong lòng.

Tuy không thể khẳng định Tằng Khải cố ý nhắm vào hắn hay vốn dĩ đối với ai cũng thế, nhưng xét riêng hành vi vừa rồi, còn chưa ra mắt đã thể hiện hai bộ mặt trước sau ống kính thì e là không hợp để đứng ở vị trí cao hơn.

Dù sao đây cũng không phải là chuyện một kẻ như hắn — người có khi chẳng qua nổi vòng loại đầu tiên — cần bận tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!