"Phân lớp lại!?"
"Trong ba ngày!?"
"Năm ngày còn chẳng đủ nữa là!"
Đám đông lập tức nổ tung, đến cả những học viên đang mơ màng buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, hoang mang quay sang người bên cạnh xác nhận xem có phải mình nghe nhầm không.
Phó Hàm Vũ mỉm cười, thuận tay đâm thêm một nhát: "Tôi học bài hát chủ đề chỉ trong một buổi chiều thôi đấy, mọi người cố lên nhé."
[Một buổi chiều mà đã nhảy được thế kia á]
[Không hổ là idol thế hệ đầu, năng lực thật sự quá mạnh]
[Tự dưng không thấy thời gian gấp nữa luôn]
Dẫu vậy, không phải ai cũng tuyệt vọng kêu gào vì sợ bị giáng hạng. Có người đang ôm chí lớn muốn tận dụng cơ hội này để lội ngược dòng, cũng có người lạc quan như Lưu Khải Sơ: "May ghê, mình vốn đã ở lớp F rồi."
Tằng Khải trợn mắt: "Cảm ơn, thấy được an ủi rồi."
Lưu Khải Sơ nói đùa để khuấy động không khí, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng sai. Đã ở lớp F rồi thì còn tệ được đến đâu nữa chứ?
Cùng lắm thì tiếp tục ở lại lớp F, dù sao cũng không bị loại, chỉ là không được lên sân khấu ghi hình thôi mà.
Chỉ có điều, đối với Lại Vũ Đông đang gánh trên vai trọng trách mà nói, tiếp tục ở lại lớp F không phải là chuyện tốt, người khác ít cảnh quay nhiều nhất là cơ hội ra mắt nhỏ hơn một chút, hắn lại có một loạt phản ứng dây chuyền tồi tệ, không khéo còn có nguy hiểm đến tính mạng.
Tìm cách trụ lại thêm vài vòng nữa, là kế sách tạm thời của hắn.
Tiết học bài hát chủ đề gồm ba buổi.
Tiết học thứ nhất là lớp lớn cả bốn lớp cùng học, bắt đầu vào một giờ chiều hôm nay.
Tiết học thứ hai và thứ ba do các giáo viên chuyên nghiệp khác nhau chia lớp dạy, chia thành lớp vũ đạo và lớp thanh nhạc sắp xếp vào sáng và chiều ngày mai, thời gian học của các lớp khác nhau không giống nhau.
Ngày thứ ba là luyện tập tự do, ngày thứ tư là kiểm tra phân lớp.
Từ giờ đến tiết học đầu tiên lúc một giờ chiều còn hơn một tiếng, thời gian tương đối dư dả, nên phần lớn mọi người chọn tranh thủ chợp mắt hoặc đi ăn.
Lại Vũ Đông là một trong số ít ngoại lệ.
Sau khi giải tán, hắn đi thẳng đến ký túc xá, không giống như những thực tập sinh khác về ngủ bù, hắn là đi lấy đồ.
Nhằm đảm bảo tính công bằng, video hướng dẫn chỉ được phát tại phòng học và phòng tập, không được sao chép lén bằng các thiết bị điện tử cá nhân mà tổ chương trình cho phép mang theo. Ví dụ như chiếc MP3 thông minh hắn giấu trong vali — một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị hủy tư cách ghi hình năm ngày sau.
Muốn "chim ngốc học bay sớm", hắn chỉ có thể tìm đường vòng.
Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua quy tắc đánh giá: ba ngày sau phân lớp lại, năm ngày sau quay fancam và MV — điều đó có nghĩa là ba ngày đầu tiên là giai đoạn then chốt.
Hắn phải ôm tâm thế "ít luyện một phút là ít sống một năm" mà cày đến chết.
…
Lương Chi Thịnh lê bước nặng nề đi dọc hành lang tầng bảy, chỉ mới bị hành một ngày mà đã khiến cậu ta nảy sinh ý định bỏ cuộc.
Nếu không phải cái công ty chó kia nhất quyết đẩy cậu qua đây để hoàn KPI, mồm thì nói là "tăng độ nhận diện", giờ này chắc cậu mới thức dậy chuẩn bị đến phòng tập, quay vlog luyện nhảy cho đợt đăng clip sắp tới, chứ không phải mới ngủ chưa được năm tiếng, bụng rỗng đi ghi hình, rồi còn phải hoàn thành một bài hát chủ đề có độ khó trung bình khá trong vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng biết sao được, đã ký hợp đồng với công ty thì phải nghe sắp xếp, đã ký hợp đồng với chương trình thì càng không có đường lui.
Trừ khi cậu muốn trải nghiệm cuộc sống nửa đời còn lại với khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!