So với thành viên của phòng 706, tổ hợp của phòng 707 hiển nhiên là lựa chọn ưu tiên của Lại Vũ Đông.
Một Lý Tự bất cần đời, một Từ Án hướng nội rụt rè, cộng thêm một Lương Chi Thịnh dịu dàng chu đáo – đúng là tổ đội hoàn hảo tuyệt đối.
[Trận chiến đỉnh cao ký túc xá! Miura Yuki sẽ về đâu!]
[Yuki: Tôi muốn chạy trốn quá]
[Chọn 706 đi, Yuki với Lưu Khải Sơ ở chung buồn cười lắm luôn]
[Đừng làm khó anh cool ngầu nhà tớ chứ www]
... Đừng vì buồn cười mà không quan tâm đến sống chết của người khác chứ! Mạng của Lại Vũ Đông cũng là mạng!
Xin nhấn mạnh lại lần nữa, hắn hoàn toàn không có ý chê bai Lưu Khải Sơ, cũng chẳng có ý kiến gì với hai học viên lớp A mà hắn chưa từng nói chuyện. Chỉ là, thân phận của hắn đặc biệt, chọn ký túc xá phải cân nhắc kỹ càng.
Gõ chữ "khát vọng sống" lên màn hình chat. jpg
Mặc dù vậy, việc không chút do dự chọn một bên trong tình thế bị hai người kẹp giữa không phù hợp với tính cách của Lại Vũ Đông, huống chi Lưu Khải Sơ không phải là người vô tư lự như vẻ bề ngoài, hắn lo lắng sự từ chối của mình sẽ làm tổn thương lòng nhiệt tình của người ta.
Lại Vũ Đông vắt óc suy nghĩ lý do, nhưng vẫn không nghĩ ra cái nào hợp lý.
Ngay lúc hắn định viện cớ là như lời Lương Chi Thịnh nói "tổ hợp toàn diện hơn", thì nam sinh tóc đen để tóc đầu nấm đẩy cửa bước vào, như vị cứu tinh toả hào quang, kéo hắn ra khỏi tình cảnh khốn đốn.
—— Là Từ Án, main vocal của phòng 707.
Từ Án tay trái ôm một cái chậu đựng đầy đồ dùng vệ sinh cá nhân, tay phải xách một cái túi tắm chống nước dùng để đựng quần áo thay, dưới chân đi một đôi dép lê mới thay, bộ dạng này vừa nhìn là biết chuẩn bị đi tắm rửa.
Cậu vừa nãy đang sắp xếp hành lý nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Vừa ra khỏi phòng đã thấy bóng người quen thuộc, đôi mắt liền sáng rực lên: "Yuki, cậu định đến phòng bọn tôi ở à?"
"Tôi…"
"Tuyệt quá!" Nhận ra phản ứng của mình có chút kích động, Từ Án ngại ngùng cười cười, "Trước đó đã hứa với cậu nếu cần giúp đỡ về ca hát thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào, ở cùng một phòng thì càng tiện hơn."
Lại Vũ Đông: "…"
Vừa nghĩ đến việc bài thi phụ là bài hát do hệ thống random, cảm giác tội lỗi lại càng dâng cao.
Hệ thống: [Xin đừng nghĩ như vậy, ký chủ. Có thể rút được bài đó cũng là năng lực của bạn.]
Lại Vũ Đông: [Ý cậu là đang mỉa mai tôi à?]
Hệ thống: [Vận may cũng là một phần của thực lực.]
Lại Vũ Đông: [Đây là lừa đảo thì có! Mau cho tôi nghe bản gốc 《Lose Heart》 một lần đi!]
Hệ thống: [Xin lỗi, không hỗ trợ kỹ thuật đó.]
Biết ngay cái hệ thống vô lương tâm này chẳng làm được trò trống gì, Lại Vũ Đông thở dài trong lòng. So với chuyện hiểu lầm đẹp đẽ nhất thời này, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện chia phòng ký túc xá.
Dù sự cố do hệ thống gây ra khiến hắn không công bằng mà tăng được hảo cảm với Từ Án, nhưng không sao cả. Hắn không rành mấy bài ít người biết của Từ Án, nhưng mấy bài hot nổi đình nổi đám ngày xưa thì cũng biết kha khá, miễn cưỡng cũng xem là nửa người hâm mộ. Thế nên, lựa chọn đầu tiên của hắn vẫn là phòng 707.
Lại Vũ Đông liếc nhìn Lương Chi Thịnh và Từ Án, rồi giơ hai ngón tay ra với Lưu Khải Sơ: "Hai chọi một."
"... Cậu quyết theo đa số thật à!?" Lưu Khải Sơ tròn xoe mắt đầy kinh ngạc, "Thế thì để mình gọi Tô lão sư với Kim lão sư tới! Lúc đó là ba chọi hai!"
"Cũng muộn rồi, đừng làm khó Yuki nữa, mai còn phải dậy sớm đấy." Lương Chi Thịnh cầm theo nước tẩy trang, cười híp mắt đẩy Lại Vũ Đông về phía phòng 707, "Phòng chúng ta gần nhau thế mà, muốn ghé chơi lúc nào chẳng được."
"Cậu gian xảo quá rồi đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!