Người phản ứng lại là một chàng trai tên Lý Tự, học viên lớp B, thuộc đội rap, là một trong những thực tập sinh hiếm hoi mà Lại Vũ Đông có thể nhận ra tên và mặt.
Ấn tượng sâu sắc về Lý Tự không có lý do đặc biệt nào, chỉ là vì người này nhuộm một mái tóc đỏ rực rỡ, vô cùng nổi bật trong đám đông, bây giờ lại thêm một tràng phát ngôn đầy mỉa mai, rất khó để không thu hút sự chú ý của Lại Vũ Đông.
Đáng tiếc là, cảnh này không được ghi lại bởi máy quay, nếu không chắc chắn sẽ giúp chàng trai nóng tính này có thêm chút độ nổi tiếng.
Bầu không khí lúng túng im lặng trong vài giây.
Rất nhanh, mọi người lại tiếp tục nói cười như không có chuyện gì xảy ra, dường như câu nói mỉa mai vừa rồi chỉ là ảo giác tập thể.
Lại Vũ Đông theo nhân viên công tác đến chiếc xe buýt bên ngoài địa điểm ghi hình, trước khi lên xe, hắn để ý thấy Triệu Diệc Phong đang vẫy tay với fan ở phía trước một chiếc xe buýt khác, hắn lập tức phản ứng lại, cũng hướng về phía đó cười và vẫy tay chào tạm biệt.
May quá, suýt nữa hắn đã vì quá mệt mà bỏ qua.
Lễ phép cơ bản nhất không thể quên.
Lại Vũ Đông là người lên xe cuối cùng, trên xe gần như đã hết chỗ, hắn tùy tiện tìm một chỗ trống ở hàng ghế sau, người ngồi bên cạnh vừa hay là Lý Tự.
Lại Vũ Đông đang phân vân không biết làm thế nào để hỏi một cách lịch sự và đơn giản liệu mình có thể ngồi ở đây không, thì cậu trai tóc đỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngồi đi, đứng ngẩn ra làm gì?"
Lại Vũ Đông vội vàng ngồi xuống, hắn nghiêng đầu định thân thiện giới thiệu bản thân, đối phương lại tỏ vẻ không muốn bị làm phiền, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, thu lại ánh mắt ngước nhìn về phía trước.
Thời gian hiển thị trên xe là bốn giờ bốn mươi phút sáng.
Khó trách hắn buồn ngủ như vậy, lát nữa trời sẽ sáng rồi.
Trên đường về ký túc, đa số mọi người đều mệt mỏi đến mức uể oải, chỉ có một vài người tỉnh táo, nhận ra điều này nên đều cố gắng giữ im lặng, trong xe chỉ còn tiếng động của bánh xe lăn trên đường.
Lại Vũ Đông rũ bỏ vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết, mềm nhũn như không xương mà ngả người ra ghế, nhiệt độ điều hòa vừa đủ ấm, cơ thể bị lạnh cóng dần dần ấm lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào lưng ghế phía trước với ánh mắt trống rỗng, hình ảnh trước mắt giống như một bức tranh bị nhòe mực trên giấy, dường như được phủ một lớp bộ lọc hiệu ứng mờ ảo, thúc giục hắn nhắm mắt lại.
Xe lắc lư khiến Lại Vũ Đông chóng mặt, muốn ngủ một lát nhưng lại bị một khúc cua hoặc một cú xóc mạnh mẽ kéo ra khỏi cơn buồn ngủ, nỗi khổ này kéo dài bao lâu hắn cũng không biết, cho đến khi có người đẩy hắn một cách thô lỗ, hắn mới nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra.
"Này, đừng ngủ nữa."
Trước mắt là một mái tóc đỏ rực rỡ, Lại Vũ Đông dụi dụi mắt, trước khi hắn mất vài giây để tập trung bóng mờ thành một hình ảnh rõ ràng, hắn đã nhận ra đối phương nhờ đặc điểm quá đỗi nổi bật này: "Cảm ơn cậu, Lý Tự."
"Hả? Cậu vậy mà nhớ tên tôi sao?" Lý Tự nhướng mày, cậu ta nhanh chóng liếc nhìn quần áo của mình, lộ ra vẻ đã hiểu ra, "Suýt nữa thì quên, trên áo có dán bảng tên."
"Tôi…"
Lý Tự vung tay không quan tâm: "Được rồi, đừng lề mề nữa, định ngủ lại trên xe buýt sao? Dậy đi để tôi ra ngoài."
Quả nhiên là người nóng tính.
Lại Vũ Đông vừa thầm cảm thán trong lòng, vừa ngoan ngoãn theo người phía trước xuống xe.
Hành lý đã được tổ chương trình chuyển đến bên ngoài ký túc xá để mọi người nhận dạng, Lại Vũ Đông lo lắng lẫn vào đám đông, vậy mà tìm được chiếc vali dán nhãn "Miura Yuki".
Hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà hệ thống không hố hắn, nếu không thì hắn khác gì cái đứa ngốc duy nhất trong chuyến du xuân chỉ mang theo ba lô mà không mang theo đồ ăn vặt?
Lại Vũ Đông hơi nhấc chiếc vali lên ước lượng cân nặng, cảm giác nhẹ bẫng khiến động tác của hắn khựng lại một chút, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà đặt nó xuống, diễn xuất vụng về của hắn lúc này đạt đến đỉnh cao.
… Hy vọng không phải là rỗng tuếch.
Với cái mặt dày của cái hệ thống vô đạo đức kia, biết đâu nó thật sự làm ra chuyện đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!