Chương 9: Ly bí đỏ, ly quả chanh, ly vịt vàng

Trương Thanh Hạc đánh xong một trận bóng chuyền rồi lui ra rìa sân thể dục nghỉ ngơi.

Giống như mọi tiết học thể dục khác, khi cô vừa ngồi xuống, bé Thiên lập tức chạy đến nằm cạnh cô.

Bé không có mục đích gì khác ngoài việc muốn mẹ dẫn bé đến căn tin mua kem.

Vì ba không cho bé ăn nhiều kem nên không chịu mua cho bé.

Tại Dã đang chơi bóng rổ cũng nhìn qua phía bên này vài lần.

Mồ hôi ướt đẫm người anh, anh đi đến vòi nước gần đó gội đầu, lắc cho bớt nước rồi ngồi bên còn lại của Trương Thanh Hạc.

Cô lại bị hai cha con "tấn công" trái phải.

Trương Thanh Hạc chú ý đến vẻ mặt muốn buôn chuyện của bàn cùng bạn – Tiệp Mỹ – đang đứng ở phía xa, bị bóng chuyền đập trúng nhưng vẫn không quay đầu lại, cô khẽ thở dài, mặt không biểu cảm mà nghiêng qua phía bé Thiên.

Nam sinh cấp ba dù đẹp trai đến đâu đi nữa nhưng mùi mồ hôi thì có thơm tho gì, đặc biệt là dưới thời tiết và nhiệt độ giống như lò sưởi thế này, khiến người ta muốn cách xa ba mét.

"Anh trai của em đi rồi à?" Tại Dã vừa uống nước vừa hỏi.

"Đi ngày hôm qua rồi, công việc của anh ấy bận lắm."

"Vậy cuối tuần này đến nhà em nhé?"

"……"

Trương Thanh Hạc cảm thấy câu nói này nghe có chút kỳ quái, nếu là người khác nghe được, rất dễ gây ra hiểu lầm.

"Đến nhà em không tiện đâu, hình như anh của em biết rồi ấy." Trương Thanh Hạc từ chối.

Tại Dã không nói gì nữa, nhưng trong buổi học tiếp theo, Trương Thanh Hạc nhận được một bức thư từ bé Thiên.

Nét chữ của Tại Dã như rồng bay phượng múa, trên giấy viết mấy chữ to: "Cô giáo Trương, dạy anh đi."

Phía dưới còn vẽ một chồng tờ 100 tệ, rất nguệch ngoạc và trừu tượng.

Trẻ trâu quá.

Trương Thanh Hạc xé tờ giấy.

Hai hôm sau, bé Thiên mang cho cô các bài kiểm tra trong hai ngày qua.

Cô mở ra xem, điểm số thảm không nỡ nhìn.

Bé Thiên đưa bài thi và bức thư tới, ghé đầu vào tay cô, cọ cọ như một chú cún con.

"Xin mẹ đó, xin mẹ đó, đi đi mẹ!"

Hình như bé thấy cọ vào tay cô không đủ, còn muốn leo lên người để lay lay cô.

Đứa nhỏ này sao khỏe giống lực sĩ vậy.

Bạn cùng bàn Tiệp Mỹ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: "Hạc Hạc, sao cậu lại run thế?"

Trương Thanh Hạc im lặng một lúc rồi trả lời: "Tớ ngồi lâu quá nên tập thể dục một chút."

Ngày thứ ba, Trương Thanh Hạc không thể chịu nổi sự quấy rầy này nữa, quyết định buông xuôi.

"Được rồi, mẹ đi, bảo ba con đừng viết thư cho mẹ nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!