Chương 5: Ngày của Mẹ

Trương Thanh Hạc cũng không hoàn toàn tin những gì Tại Dã nói, nhưng sau khi nói chuyện với nhau một hồi, quả thật cô cũng không sợ con quỷ nhỏ… à, Thiên nữa.

Ngoại trừ việc người ngoài không thể nhìn thấy cô bé thì cô bé không khác gì một bé gái bình thường.

Mỗi ngày đều phải tắm rửa thay quần áo, ăn uống ngủ nghỉ chơi đùa.

Sau khi cùng nhau ngồi ăn bắp và khoai lang nướng vào ngày hôm đó, bé Thiên dường như cho rằng 3 người họ đã thành một gia đình hạnh phúc.

Ngày hôm sau, cô bé mặc quần yếm, ở trên là áo in hình vịt vàng, bé đi thẳng đến lớp học của Trương Thanh Hạc, thân thiết gọi mẹ, rủ cô cùng chơi.

Trương Thanh Hạc không nói chuyện cũng không đi chơi với cô bé, Thiên liền dựa lên cánh tay cô, nắm lấy tay áo cô, nói rì rầm: "Mẹ, chúng ta vui vẻ với nhau rồi mà? Tại sao mẹ lại phớt lờ con?"

Trương Thanh Hạc: Mình nhận là mẹ của con bé khi nào trời?

Không được mẹ an ủi, bé Thiên lại đi lang thang khắp lớp. Trương Thanh Hạc ngoài mặt trông có vẻ thờ ơ, nhưng đôi mắt cô lại vô thức dõi theo và quan sát cô bé.

Mỗi khi Thiên và bạn cô va vào qua, mí mắt của Trương Thanh Hạc sẽ giật giật một chút.

Lớp học chật hẹp toàn học sinh cấp ba, sẽ luôn có một vài người bỗng nhiên va phải Thiên, sau đó họ nhìn nền nhà trống với ánh mắt khó hiểu.

Cũng may bọn họ không nghĩ theo phương hướng siêu nhiên, chỉ cho rằng mình bị vấp vào bàn.

Tiết học bắt đầu, bé Thiên nhàm chán nên bước lên bục giảng, bắt chước giáo viên lấy phấn viết lên bảng đen, Trương Thanh Hạc cuối cùng cũng có phản ứng.

Nếu không ngăn con bé lại, mọi người sẽ nhìn thấy những bùa chú ma quái đột nhiên xuất hiện trên bảng đen, trông rất đáng sợ.

Cô ho mạnh hai lần, Trương Thanh Hạc nhìn thẳng vào Thiên, dùng ánh mắt yêu cầu cô bé về lại chỗ cô.

Đứa bé quả nhiên ném phấn xuống, quay về bên cạnh cô.

Trong giờ học, lớp học rất yên tĩnh, Trương Thanh Hạc không thể nói chuyện với cô bé, vì vậy cô chỉ có thể dùng một tay nắm lấy cánh tay của Thiên để ngăn cô bé chạy lung tung.

Bé Thiên lắc lắc tay, ngồi xổm ở rìa bàn học, dùng móng tay lột lớp sơn ở chân bàn, rồi lại thò đầu vào bên trong hộc bàn của Trương Thanh Hạc.

Cô bé nghiên cứu bàn của mẹ một lát, ngáp một cái rồi nói: "Mẹ ơi, con mệt quá, con muốn ngồi trên ghế cơ".

Trước khi Trương Thanh Hạc kịp phản ứng, bé Thiên đã chủ động chen vào giữa cô và bàn học, rồi trèo lên đùi cô.

Trương Thanh Hạc:……

Không còn cách nào, cô lùi ghế lại một chút, để đứa bé ngồi lên đùi mình.

Thiên tì cằm lên bàn, một lúc sau bé cảm thấy bàn cứng quá, kéo cánh tay của Trương Thanh Hạc qua để tựa cằm.

Không lâu sau, cô bé ngủ thiếp đi.

Trương Thanh Hạc duy trì tư thế này gần như cả buổi học, cô cảm thấy cơ thể cứng ngắc, khi chuông tan học reo lên, cô lập tức đứng dậy, bế đứa bé đang còn ngái ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

Đứng trong buồng vệ sinh, cô thì thầm với Thiên: "Con quay về tìm đàn anh Tại Dã đi."

"Con không muốn đâu." Thiên nói.

Trương Thanh Hạc giảng giải cho cô bé: "Cô muốn học bài, cô không thể tập trung học tập khi con ở đây."

Đôi mắt đen nhánh của bé Thiên nhìn cô, kéo nút gài trên quần yếm, nói: "Mẹ, con muốn đi vệ sinh, nhưng không cởi được."

Trương Thanh Hạc: "……"

Cô cởi nút gài rồi nhìn cô bé đi vệ sinh, đi xong thì cài lại cho cô bé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!