Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Hôm sau phủ Phúc Vương đưa không ít thứ tới, nói là quà cảm ơn. Thiệu Trọng tự nhiên hiểu được Phúc Vương điện hạ đây là cảm ơn điều gì, vì vậy không chút khách khí thu nhận toàn bộ.

Lương Khang cứ như đồ nhà quê mới lên tỉnh, rương nào cũng giở ra coi một lần, cầm lên bình phẩm từng thứ, miệng thì cứ luyên thuyên không ngớt. Thiệu Trọng ngẫm nghĩ dù sao hắn ta cũng chưa phục hồi lại từ đả kích "Nhị sư tỷ sắp lập gia đình", nên cũng không thèm quản, mặc Lương Khang cứ như đồ điên lải nhải không ngừng.

Y ngồi trong phòng pha trà, ấm nước trên bếp lò bùn đỏ sôi trào, Thiệu Trọng vừa cầm lên rót vào bình, thì bỗng Lương Khang xông vào, cầm một chiếc hồ lô ngọc (1) giơ lên nói: "Trọng ca nhi, cái hồ lô ngọc này đẹp quá, cho huynh được không? Đợi khi Nhị sư tỷ trở về, huynh cầm nó đi dỗ nàng ấy."

Hiếm khi Lương Khang biết tự giác tặng đồ dụ dỗ cô nương, nên Thiệu Trọng tự nhiên hào phóng rồi, y phất tay nói: "Sư huynh đi nhà kho chọn thêm đi, thấy cái gì hợp mắt thì cứ lấy, việc chung thân đại sự của huynh là việc lớn, mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi."

Lương Khang lập tức kích động đến sáng mắt, hận sao không thể phóng tới hôn Thiệu Trọng một cái.

Hắn đã nhớ nhung đồ đạc trong kho của Thiệu Trọng không phải chỉ một hai ngày, mấy năm nay, Thiệu Trọng dựa vào mấy cửa hàng và trang viên mẫu thân y để lại nên kiếm được không ít tiền, lại còn hợp tác với Phúc Vương buôn kim loại ở phía Nam, nên luôn có một ít đồ chơi hiếm lạ mà kinh thành không có, làm Lương Khang thèm đến tròng mắt muốn rớt cả ra. Nay vất vả lắm Thiệu Trọng mới đồng ý cho vào chọn đồ, đương nhiên là hắn phải phóng nhanh hơn thỏ rồi.

Thiệu Trọng vừa cầm tách lên chuẩn bị pha trà, bỗng dưng Lương Khang lại trở ra, vẻ mặt đột nhiên trịnh trọng, cũng không nhắc đến chuyện nhà kho, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Trọng ca nhi này, đệ nói xem, Đại sư huynh nhà chúng ta và Phúc Vương điện hạ, hai người bọn họ — rốt cuộc — ai mới là vợ đây?" Hôm qua hắn bị dọa đến ngu người, mặc nhiên không nhớ nổi chuyện này, lúc nãy vừa vào nhà kho chọn đồ, bỗng nhiên nhớ ra, vì vậy cũng không thèm chọn, vội chạy ra ngoài thảo luận với Thiệu Trọng.

"Nếu huynh muốn biết, không bằng tự huynh đi hỏi Đại sư huynh đi." Thiệu trọng liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười trả lời.

Lương Khang lập tức run cầm cập, lạnh toát từ đầu đến chân, tội nghiệp nói: "Như vậy không phải muốn mạng huynh sao?!"

Cuối cùng Thiệu Trọng cũng cười, nâng tách trà lên thổi thổi lớp bọt trên mặt nước, khẽ đáp: "Đòi mạng huynh, chả nhẽ đệ đây chán sống? Chuyện của Đại sư huynh cũng dám tùy tiện bàn tán, không muốn sống nữa hả? Chuyện của huynh ấy và Phúc Vương là chuyện chúng ta có thể bận tâm sao? Nếu huynh muốn biết, đi mà giật dây sư phụ ấy, đừng có khích đệ, vô dụng thôi!"

Mặc dù thật ra y cũng muốn biết lắm, bất quá y lại càng hiểu, mạng nhỏ quan trọng hơn.

"Bất quá nếu chiếu theo tướng mạo của Phúc Vương gia, chậc chậc —", Thiệu Trọng cố ý tặc hai tiếng, lại nâng tách trà lên thổi thổi, ung dung thong thả đẩy đẩy nắp trà (2), cười cười không nói.

Lương Khanh nhìn y, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một vài hình ảnh không thích hợp lắm, lại không nhịn được run lập cập. Hồi sau hắn mới lên tiếng khẽ mắng Thiệu Trọng: "Trọng ca nhi, tên xấu xa này, nếu đã nói không biết, còn gợi ý thêm làm gì nữa hả, lỡ hôm nào tôi lỡ miệng với Đại sư huynh, không phải muốn mạng của tôi hay sao?"

Thiệu Trọng toét miệng cười, hớn ha hớn hở như con nít: "Ôi Tam sư huynh nhà chúng ta thông minh rồi, không dễ gì đâu nha!"

"Vậy đệ nói xem hai người bọn họ ai là vợ?"

Thiệu Trọng: "….."

Thiệu Trọng bảo Thường An mang đồ bên Phúc Vương đưa tới sắp xếp lại một lượt, chọn mấy món to lớn kệch cợm cho vào kho, còn lại, y chọn ra mấy món tinh xảo chuẩn bị đưa cho Thất Nương, còn dư lại y lại cẩn thận chia lần nữa, rồi bảo Thường An tìm hộp để vào, sau đó mang tất cả sang Hầu phủ.

Lương Khang thấy vậy, dùng sức gật đầu nói: "Vẫn là Trọng ca nhi cao tay, trước là đem mẹ vợ cùng em vợ thu mua, cô nương nhà họ sớm muộn gì cũng đến tay đệ thôi."

Thiệu Trọng chắp tay sau lưng đứng trong sân, bày ra tư thái phong độ hào phóng, lại không chút khiêm tốn trả lời: "Nếu đầu óc huynh sớm mở mang một chút, cũng không đến nỗi đến mức này đâu. Sau này để ý một chút, chứ Nhị sư tỷ mà gả cho người khác rồi, huynh có muốn dỗ cũng chẳng được đâu."

"Cậu đây là xát muối vào vết thương của tôi đấy (*)!" Lương Khang bị tổn thương, buồn bã giậm chân, tức mình, xoay người trở về phòng liếm vết thương. Thiệu Trọng không thèm để ý tới hắn.

Bên này, Lư phủ cũng nhanh chóng nhận được đồ, hiển nhiên Lão thái thái lại cảm khái một phen, xong, lại vội vàng dặn dò Hồ thị đáp lễ, bà nói: "Trọng ca nhi làm người phúc hậu, chúng ta cũng không thể để thằng bé thua thiệt. Đâu cũng sắp đến Trung Thu, Tân Nha con xem rồi chuẩn bị đồ đáp lễ tốt vào nhé. Thằng bé cô độc một mình, rất đáng thương."

"Đúng đấy ạ." Hồ thị khéo léo tiếp lời: "Con dâu cẩn thận xem qua đồ Thiệu công tử đưa tới, hộp của Lão thái thái là một cây nhân sâm, Đại tẩu là một ống tiêu (3), của con dâu là một thất lụa Hàng Châu, rồi Thụy ca nhi, Dập ca nhi, Bích nha đầu và Yên nhi, à, còn có Tam đệ muội và Ngọc nhi nữa, không sót một ai, tất cả đều có, lại còn vô cùng thỏa đáng nữa, thằng bé này, quả thật là vừa cẩn thận lại vừa chu đáo."

Lúc nói chuyện, Hứa thị cũng dẫn Thất Nương tới. Nghe nói Thiệu Trọng tặng đồ sang, Hứa thị cũng chỉ cười cười, còn Thất Nương thì không khỏi cảm thấy có chút khác thường. Nàng nhớ lại ánh mắt Thiệu Trọng lúc rời đi hôm qua, là kinh ngạc lại bất ngờ, thậm chí còn mang theo sự tức giận và hốt hoảng. Thất Nương nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Thiệu Trọng mất hồn mất vía đến thế?

Hôm qua còn mặt mũi cau có, sao nay lại mang đồ qua tặng rồi? Tính tình ông Thiệu Trọng này cũng thất thường quá nhỉ?! Thất Nương thầm mắng trong lòng, nhưng lại cẩn thận mở hộp ra nhìn một chút, bên trong là một cái mặt dây chuyền bằng ngọc, hình đậu phộng, trông rất tinh xảo đáng yêu (4).

"Thiệu công tử thật khách khí, không ngờ còn nghĩ đến con và Yên nhi nữa." Thất Nương cười nói, đậy nắp hộp lại, đang định thả lại vào tay Thái Lam, bỗng nhiên tay run lên, nàng cảm thấy có chút không thích hợp, mới thu tay lại, tự mình cầm.

Lư Thụy và Lư Dập còn đang đi học ở học đường, Lư Yên thì đang ngủ trưa, Thất Nương cùng mấy vị trưởng bối tán gẫu một lúc, sau mới cáo từ trở về Ỷ Mai viên.

Nàng bảo Thái Lam ra ngoài pha trà, tự mình đóng cửa, rồi tra xét xung quanh, đảm bảo là không có ai xong mới cẩn thận nghiên cứu cái hộp. Ngũ giác của Thất Nương khác với người thường, lúc nãy cầm cái hộp trên tay nàng đã cảm giác có gì đó không đúng, giờ cẩn thận tra xét một cái, quả nhiên phát hiện dưới đáy còn một tầng nữa. Mở ra xem, mới phát hiện còn một đôi hoa tai ngọc trai màu hồng, cùng với một cặp vòng ngọc xanh lục trong suốt (5).

Thời nay vàng bạc dễ có, nhưng ngọc trai và ngọc thượng đẳng lại hiếm thấy, Thất Nương không biết hàng, vẫn có thể nhìn ra hai món này giá trị không nhỏ. Nếu như lúc trước Thiệu Trọng ném tranh, ném nhạc khúc làm Thất Nương thấy bực mình, thì những món đồ trong chiếc hộp này đã khiến Thất Nương hiểu được tâm ý của Thiệu Trọng. Dẫu sao, chẳng có ai rỗi hơi đi ném đồ vật quý trọng thế này cho người khác chơi cả.

Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!