Chương 23: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Mọi người ngồi trong phòng trò chuyện với nhau, không khí cũng coi như hòa hợp. Một chốc sau thì Hồ thị dẫn hai người con tiến vào thỉnh an, nhìn thấy Thất Nương, bà lén nháy mắt với nàng một cái. Lư Dập và Lư Yên hành lễ với Lão thái thái xong thì đi đến ngồi bên cạnh Thất Nương, Dập ca nhi nhích người đến nói khẽ bên tai nàng: "Bích Khả tỷ tỷ, Thụy ca nhi đang ở bên ngoài đấy ạ."

Thất Nương hơi bất ngờ, hai mắt không kiềm được hướng ra phía cửa. Bên này, Hứa thị cười nói với Lão thái thái: "Chắc Chi An cũng nói qua với mẫu thân rồi, Thụy ca nhi của Tứ phòng thông minh hiếu học, lanh lợi nhạy bén, nên cố tình mang cậu vào kinh đi học. Con dâu mang cậu đến thỉnh an mẫu thân, thằng bé đang đứng bên ngoài đấy ạ."

Lão thái thái vừa nghe xong thì vội vàng nói: "Ai da như vậy sao được, sao lại để thằng bé đứng một mình bên ngoài thế kia, mau mời vào đây, mau mời vào đây."

Hồ thị nhìn sang Thúy Bình ra hiệu, Thúy Bình gật gật đầu, nhanh chóng ra ngoài, chẳng mấy chốc dẫn theo Lư Thụy vào trong.

Thụy ca nhi mặc bộ trường bào mới, màu xanh tươi sáng tôn lên nước da trắng hồng của cậu, gương mặt tròn trịa có vẻ mượt mà hơn một chút, đôi mắt to tròn lấp lánh, toàn thân như phát ra linh khí (*), làm người khác dễ sinh ấn tượng tốt với cậu. Nhìn thấy Thất Nương ở đây, Thụy ca nhi lập tức lộ vẻ tươi cười, lặng lẽ hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó lập tức nghiêm túc lại, không chút hoang mang hành lễ thỉnh an.

"Mau lại đây, mau lại đây!" Hiển nhiên Lão thái thái rất có thiện cảm với Thụy ca nhi, bà vừa cười vừa ngoắc tay với cậu: "Nhìn thằng bé kìa, gương mặt tròn trịa đầy đặn, rất có phúc khí. Xem cái trán của thằng bé nữa kìa—" Lão thái thái vỗ nhẹ cái trán đầy đặn của Lư Thụy, bà cười nói với Hồ thị: "Vừa nhìn cái trán này là biết thằng bé tương lai sẽ rất có tiền đồ rồi."

"Nãi nãi bất công." Mặc dù quan hệ giữa Lư Yên và Lư Thụy không tệ lắm, nhưng hiển nhiên vẫn thân với Lư Dập hơn, cô bé vừa nghe thấy Lão thái thái khen ngợi Thụy ca nhi thì lập tức nóng nảy, nói: "Trán của ca ca cũng đẹp nữa, ưm, mắt với lông mi cũng đẹp, so với Thụy ca nhi còn đẹp hơn, sau này cũng rất có tiền đồ."

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt cười ha ha. Tính tình Lư Dập hoạt bát sáng sủa, cũng không hay ngượng ngùng, cậu vỗ vỗ ngực nói: "Muội muội ngốc quá, có tiền đồ hay không không phải dựa vào việc ai đẹp hơn ai. Thụy ca nhi đọc sách giỏi, sau này đương nhiên sẽ đỗ Trạng Nguyên, còn huynh —phụ thân nói huynh cũng thông minh, ừm, nhưng mà trí nhớ của Thụy ca nhi tốt hơn huynh…."

Nói đến đây thì cậu hơi u sầu một chút, gãy gãy đầu, bất đắc dĩ nói: "Huynh làm Thám Hoa cũng được."

Lúc này thì ngay cả Hứa thị và Thất Nương cũng phải bật cười ra tiếng.

"Mọi người nói gì mà vui vẻ vậy?" Bên ngoài có người cười nói vọng vào, Thất Nương nghe giọng, ý cười trên mặt hơi hơi cứng lại. Người tới là Tam thái thái Mạnh thị, chuyện hôm qua ở Ỷ Mai viên, chắc chắn có liên quan đến bà ta, Thất Nương không phải nghĩ, cũng biết bà ta không thích việc bản thân đột nhiên xuất hiện thế này, cũng không biết bà ta có nói ra nói vào với Lão thái thái và hai chị em dâu của bà ta không nữa.

Lúc Mạnh thị gả vào, Hứa thị đã giao hết mọi quyền hành trong phủ cho Hồ thị, tuy nói trên dưới Lư gia đều kính trọng Hứa thị, đến ngay cả Tam lão gia cũng căn dặn Mạnh thì phải tôn trọng bà, nhưng Mạnh thị vẫn luôn không phục, bà ta vẫn luôn cho rằng, Hứa thị bất quá là một quả phụ, ngay cả đứa nhỏ cũng không có, dựa vào cái gì mà có địa vị trong phủ như thế chứ. Nhất là lần này, tự dưng lại âm thầm lặng lẽ dẫn về một con nhóc chiếm lấy thân phận Đại tiểu thư, Mạnh thị sao có thể nuốt trôi cho được.

"Ô, Đại tiểu thư cũng ở đây sao." Mạnh thị liếc mắt nhìn Thất Nương một cái, khóe miệng nhếch ra một nụ cười, nhưng ánh mắt lại không chút ánh sáng. Bà ta quay đầu nói với Lư Ngọc phía sau: "Ngọc nhi lại đây, không phải con nói là muốn gặp Đại tiểu thư sao, bây giờ gặp được rồi đó."

Lư Ngọc cúi đầu, đưa mắt liếc nhìn Thất Nương một cái, lại nhanh chóng thu mắt về, sợ hãi chào một tiếng: "Chào Đại tỷ tỷ."

Thất Nương cũng nhanh chóng đáp lại: "Chào Nhị muội muội."

"Nguyên bản hôm qua Ngọc nhi muốn đến Ỷ Mai viên thăm Đại tiểu thư, nhưng cuối cùng lại không sắp xếp được thời gian rãnh. Đại tẩu, Nhị tẩu cũng biết đó, con bé bận học cả ngày, học này học kia, buổi tối còn phải làm nữ hồng nữa….." Một khi Mạnh thị mở miệng thì sẽ không chịu yên tĩnh, lãi nhãi cằn nhằn chuyện Lư Ngọc học này học kia, miệng thì oán trách con bé vất vả quá, nhưng lời lẽ câu chữ rõ ràng là đang khoe khoang, lúc nói lại không ngừng nhìn sang Thất Nương, không chút che giấu vẻ đắc ý cao cao tại thượng.

"Ai da xem muội nói kìa—" Mạnh thị thấy mọi người không nói gì, còn như cười như không nhìn bà ta, tự cho là mục đích đạt được, giả vờ che miệng, làm ra vẻ áy náy: "Bích cô nương đừng để ý nhé, Tam thẩm thẩm chỉ tùy tiện nói qua vậy thôi. Nay con vừa vào phủ, mấy thứ này trước sau gì cũng được học."

Thất Nương không để ý, mỉm cười dịu dàng đáp: "Tam thẩm thẩm nói phải ạ, sau này nhờ Nhị muội muội chỉ bảo nhiều."

"Chỉ bảo gì ạ?" Lư Yên chớp mắt tò mò hỏi nhỏ với Lư Dập. Lư Dập cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, mím môi không nói tiếng nào. Thấy Lư Dập không trả lời mình, cô bé bực bội, quyệt miệng nhào vào lòng Lão thái thái, nũng nịu nói: "Nãi nãi, con làm cho người một cái hà bao, còn mấy mũi nữa thôi, ngài mai là làm xong rồi."

"Ôi, Yên cô nương nhà chúng ta giỏi quá." Lư Yên ở bên cạnh Lão thái thái lớn lên, được Lão thái thái cưng nhất, nay nghe thấy lời này của cô bé, lập tức vui vẻ cười lên.

"Đại tỷ tỷ dạy con đó." Lư Yên đắc ý nói: "Đại tỷ tỷ chỉ dạy mấy lần là con đã học được rồi đó!"

"Vậy sao!" Lão thái thái sâu xa liếc nhanh sang Mạnh thị một cái, vừa cười vừa nói với Thất Nương: "Thì ra Bích Khả không chỉ biết chữ mà còn biết nữ hồng nữa."

"Đại tỷ tỷ giỏi nữ hồng lắm ạ." Lư Yên lập tức phụ họa: "Tỷ ấy may hài cho Đại thẩm thẩm, con cũng muốn học, nhưng Đại tỷ tỷ nói con còn nhỏ, chờ con lớn một chút sẽ dạy cho con. Chờ khi Yên nhi học xong, Yên nhi sẽ may cho nãi nãi và mẫu thân nhé."

Lão thái thái nắm bàn tay bé nhỏ của Lư Yên, yêu thương nói: "Cục cưng của nãi nãi, nãi nãi nhận tấm lòng của con, nhưng mấy việc này để bọn nha hoàn làm, đừng để bị thương đến tay. Tiểu cô nương trong nhà, cần phải được thương yêu nuông chiều, không cần phải vất vả như vậy."

Dứt lời, bà lại quay sang dặn dò Hứa thị: "Bích Khả vừa vào kinh, không cần vội vàng học này học kia, dù sao thì nữ hồng của con bé đã tốt, lại biết chữ nghĩa, nhiều thiên kim tiểu thư trong kinh còn không được như nàng. Quan trọng là nên dẫn nàng ra ngoài thường xuyên một chút, quen biết người này người nọ. Hôm qua Chi Vận bảo người sang đây hỏi thăm con khi nào thì đến, sáng mai con dẫn Bích Khả sang Vương phủ đi."

Hứa thị dịu dàng đáp ứng, còn vẻ tươi cười trên mặt Mạnh thị lại cứng đờ. Hứa thị vào cửa sớm, lại vượt qua giai đoạn gian nan nhất của Lư phủ, Lão thái thái tránh ở Minh Huyên đường không quan tâm đến chuyện nhà, Lư Chi An bị đưa đi đọc sách, lúc ấy Lư Chi Vận tuổi nhỏ, nên suốt ngày theo đuôi Hứa thị khắp nơi.

Người ta vẫn nói Trưởng tẩu như mẹ, Hứa thị yêu thương Lư Chi Vận, ngày qua ngày, tình cảm đương nhiên sâu đậm. Đến tận sau này sau khi Lư Chi Vận xuất giá, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, thể nào cũng phải trò chuyện thâu đêm cùng Hứa thị, thậm chí còn thân thiết với Hứa thị hơn cả Lão thái thái. Tính tình Hồ thị rộng rãi, cảm thấy không có chuyện gì, nhưng Mạnh thị thì lại vô cùng không vui, vẫn trách Lư Chi Vận bất công.

Nay nghe thấy Lư Chi Vận chỉ mời Hứa thị sang phủ, Mạnh thị lập tức bực mình, không nhịn được châm chọc nói: "Qủa nhiên Đại tẩu thân thiết với tiểu cô, muội và Nhị tẩu không sao bì được."

Lão thái thái liếc bà ta một cái, không vui nói: "Biết vậy còn nói gì nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!