Edit: Càfé Sáng
Buổi tối Thiệu Trọng không đọc sách, lúc Lương Khang bưng cơm vào phòng thì nhìn thấy y đang chống cằm ngồi trên giường ngẩn người, ánh mắt mờ mịt.
"Quyết định đập nồi dìm thuyền luôn rồi hả?" (*) Lương Khang cười hì hì nói: "Mà nói chứ, hai thằng cu đó cũng chỉ là hai đứa nhóc thôi, dạy bừa bọn chúng vài câu là được rồi, cần gì phải gắng sức thế chứ? Cứ cho là bọn nó có ý gì, thì dọa cho bọn nó vài câu. Danh tiếng của đệ vẫn đường đường ra đấy đấy thôi, người khác đương nhiên sẽ tin đệ ấy mà!"
(*) Nguyên văn: : phá quán tử phá suất: Nghĩa là biết mình làm chuyện sai mà còn cố làm, không chịu sửa chữa
Thiệu Trọng ném một ánh mắt xem thường về phía hắn, chậm rãi nói: "Ngày mai đệ không giảng bài nữa, đệ sẽ dạy vẽ tranh."
Lương Khang lập tức "Há há —" cười ra tiếng, rồi dùng sức bật ngón tay cái, "Cao, thật sự quá cao!"
Thiệu Trọng cong môi đắc ý "Đương nhiên rồi." Ngẫm nghĩ, lại sờ cằm, rồi nháy mắt với Lương Khang: "Huynh xuống lầu nhìn giúp đệ một cái, xem nàng dâu của đệ đang làm gì với?"
"Ai là nàng dâu của đệ?" Lương Khang bất ngờ, giương mắt nhìn bộ dạng bỉ ổi của Thiệu Trọng, rồi ngay tức thì ứng được, lập tức dở khóc dở cười nói: "Này Trọng ca nhi, đệ không cần mặt mũi nữa đúng không? Tiểu cô nương nhà người ta mới thấy đệ được một lần, mà đệ đã tự nhận người ta là nàng dâu của đệ rồi. Đệ cứ muốn là được sao hả? Người ta có mà thèm đệ à?
Không thấy hôm qua tiểu cô nương người ta trừng mắt với đệ sao hả?"
Thiệu Trọng "xuy" một tiếng, không cho là đúng trả lời lại: " Tiểu cô nương nói là một chuyện, còn chuyện đệ làm lại là chuyện khác. Đệ đã nói nàng là nàng dâu của đệ, thì sau này chắc chắn là như vậy, rốt cuộc huynh có chịu đi nhìn giúp đệ không?"
Lương Khang không nhịn được cười, nhếch miệng cười nói: "Vậy đệ bảo huynh đi nhìn nàng ấy thì có ích gì? Nếu muốn thấy nàng, sao đệ không tự mình đi nhìn đi?"
"Không được". Thiệu Trọng nhăn mặt, "Nha đầu đó lỗ tai thính lắm, khinh công của đệ không đủ, chỉ cần…sơ sẩy một chút…sẽ bị nàng phát hiện ngay. Lỡ làm ồn ào lên, không phải một đời anh danh (danh tiếng tốt) của đệ sẽ bị hủy trong chốc lát sao? Huynh đi nhìn giúp đệ một cái, rồi dò hỏi bọn nha hoàn bên người nàng ấy xem nàng ấy yêu thích cái gì? Để đệ còn biết đường mà tính!"
Ban đầu Lương Khang còn tưởng y chỉ nói đùa, bây giờ nhìn thấy cử chỉ lời nói của y nghiêm chỉnh như thế, không khỏi tò mò nghi hoặc: "Trọng ca nhi, đệ sao vậy? Nha đầu kia — huynh thấy nàng ấy cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu? Hơn nữa tính tình còn dữ dằn như vậy. Huynh thấy hẳn là hôm qua đệ bị nàng ấy mắng cho ngu người rồi đúng không? Cô nương xinh đẹp ở đâu chả có, cô nàng lần trước, à, Thất tiểu thư gì đó của phủ Lưu Tể Tướng ấy, không phải xinh đẹp lắm sao, nói năng cẩn thận nhỏ nhẹ, dịu dàng biết bao nhiêu đấy."
"Đó là trước mặt chúng ta thôi." Thiệu Trọng tức giận nói: "Đằng sau là loại đức hạnh gì sao có thể phơi ra cho chúng ta thấy được? Hơn nữa, với phẩm tính của lão già họ Lưu kia, sao có thể dạy ra nữ nhi tốt được? Nay Thái Thượng Hoàng còn đó, mới bảo vệ được thể diện của đám cựu thần như lão ta. Bọn lão lại cố tình không chịu thu liễm, huynh cứ chờ xem, không quá mấy năm nữa thôi, kinh thành chắc chắn sẽ thay máu."
"Đệ nghe được tiếng gió gì hả?" Lương Khang biết, đôi khi Thiệu Trọng có chút điên, nhưng với chuyện trong triều thì xưa nay không hề nói bậy, nay giọng điệu lại chắc chắn như thế, hẳn là phải nghe được tin tức gì rồi.
"Không nói cho huynh." Thiệu Trọng nhếch mày, làm ra vẻ vô lại: "Ai bảo không chịu giúp đệ."
Lương Khang lập tức phát điên, tức giận nói: "Không phải đệ đang làm khó huynh sao? Lỗ tai của Tiểu tổ tông kia nhạy bén thế nào đệ cũng biết mà, khinh công của huynh cũng chỉ nhỉnh hơn đệ một chút, làm sao chắn chắn là sẽ không bị nàng phát hiện đây hả? Lỡ bị phát hiện, bản mặt của huynh không phải đem vứt luôn sao?
Nhị sư tỷ mà biết, đời này huynh cũng đừng mong kết hôn với nàng ấy được."
Thiệu Trọng ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói khẽ: "Nếu huynh đắc tội với đệ, đời này cũng đừng mong kết hôn với Nhị sư tỷ."
"Thiệu Trọng!" Lương Khang dứt khoát nổi giận. "Nếu là nàng dâu của đệ, thì đệ tự đi mà dỗ nàng, giật dây uy hiếp huynh thì đáng mặt gì chứ? Thật chẳng hiểu nổi đệ nghĩ gì, kinh thành đầy cô nương xinh đẹp như thế lại không thèm nhìn, cứ khăng khăng đâm đầu vào nha đầu đó. Không phải chỉ mới gặp mặt một lần thôi sao? Cũng đừng nói với huynh là đệ nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)với người ta làm gì, huynh cóc tin.
Mà cô nương kia mới nhiêu tuổi chứ?"
Thiệu Trọng nhếch miệng cười: "Không phải đã nói với huynh rồi sao, Lư Thụy tốt tướng, sau này nhất định phong hầu bái tước, đệ phải dụ được nàng dâu tới tay, mới dễ dàng dụ được cậu em vợ chứ!"
Lương Khang lạnh lùng nhìn y: "Đệ cho rằng huynh sẽ tin sao?"
"Kệ huynh chứ." Thiệu Trọng bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Huynh thật không chịu đi sao, vậy thì đi tìm nha hoàn bên cạnh Bích nha đầu…tên là gì ấy nhỉ, huynh cẩn thận dò hỏi, ngày thường nàng thích cái gì? Đệ thấy mặt nàng sạch sẽ, không bôi cái gì hết, phỏng chừng không thích phấn son…"
Lương Khang tức giận nói: "Tiểu cô nương người ta mới mời ba tuổi, bôi trét phấn son cái gì?"
"Vậy thì chưa chắc à." Thiệu Trọng tựa hồ nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên rùng mình, như nhớ đến chuyện gì rất đáng sợ, lắc đầu, nói: "Mấy loại đầu tóc quái gỡ ăn mặc quái dị trong kinh không phải đầy ra đó sao? À, đúng rồi, hình như trong hành lý của đệ có bộ nghiên mực Huy Châu thì phải, lát nữa huynh tìm giúp đệ nhé."
Lương Khang hơi kinh ngạc, hỏi: "Tiểu cô nương kia thích thứ này sao?"
"Tí nữa đưa cho Lư Thụy."
"Vậy đệ cứ trực tiếp lấy lòng Lư Thụy là được rồi, làm gì quấn quýt lấy Tiểu tổ tông kia chi cho mệt không biết?" Lương Khang hổn hểnh nói: "Thằng cu Thụy ca nhi kia đơn thuần đáng yêu, tính tình lại thành thật, nửa lời nói dối cũng không biết. Bây giờ đệ đối tốt với nó mười phần, ngày sau nó báo đáp lại đệ gấp trăm. Đệ đây là ăn no rửng mỡ mới đâm đầu vô nha đầu kia đó."
Thiệu Trọng không thèm để ý đến hắn, một mình lầm bầm làu bàu: "Mình phải nghĩ kỹ lại xem, ừm, hình như nàng cũng thích đánh đàn…."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!