Tôi ôm chú chó con run rẩy, nước mưa chảy ròng ròng, cả người như cá mắc cạn, không biết nên làm gì tiếp.
Điện thoại cũng không mang theo.
Mưa thì như những cột nước đổ xuống từ trời.
Không thể quay về.
May mà tôi đã từng hỏi quản gia.
Ông ấy nói trong dinh thự này không có chỗ nào cấm vào.
Thế là tôi quyết định ôm chó con chui vào tháp trú mưa.
Không ngờ tầng cao nhất của tòa tháp dù hơi chật, nhưng lại rất sạch sẽ và ấm cúng, hẳn là có người thường xuyên dọn dẹp.
Tôi lấy một chiếc khăn lau khô cho cún con.
Nó mở đôi mắt ươn ướt, rên lên từng tiếng nhỏ như mè nheo:
Dễ thương c.h.ế. t mất… nuôi luôn!
Tôi ôm nó, nghe tiếng mưa gõ lộp độp lên cửa kính, không hay mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Tôi mơ một giấc mơ rất mơ hồ.
Dường như… vẫn là căn tháp trắng này, tôi thấy bóng dáng một cậu bé và một cô bé đang ngồi cạnh nhau.
Họ cùng nhau xếp mô hình, vừa cười vừa nói chuyện, vui vẻ khôn cùng.
Rồi họ còn hứa hẹn:
"Từ nay đây sẽ là căn cứ bí mật của hai đứa mình."
Nhưng…
Dù tôi cố thế nào cũng không nhìn rõ được gương mặt của họ.
Tôi bị đánh thức bởi một loạt tiếng kêu kinh hãi.
Vài người hầu hối hả chạy vào, vừa lo lắng vừa mừng rỡ hỏi han, tôi dần dần hiểu ra tình hình.
Hóa ra tôi mất tích cả một buổi chiều, khắp tòa lâu đài rộng lớn không ai tìm thấy tôi.
Cố Tư Hàn đã đích thân phái người vào núi tìm, thậm chí chính anh ấy cũng đích thân đi theo.
Trời thì mưa to như trút nước, mà anh ấy… còn không thể tự đi được…
Quả nhiên, khi tôi ôm chú chó nhỏ theo người hầu trở về, ngay tại đại sảnh, tôi đã thấy Cố Tư Hàn toàn thân ảnh ướt sũng.
Anh ngồi trên xe lăn, tóc ướt vẫn nhỏ từng giọt nước.
Sắc mặt trắng bệch như giấy, trông cực kỳ yếu.
Quản gia vừa thấy tôi sống nhăn răng thì thở phào một hơi:
"Gia chủ, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
Tôi bước lại gần, ôm tâm lý có lỗi như đứa trẻ vừa làm vỡ đồ, lí nhí lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!