Chương 6: (Vô Đề)

Tôi ngẩn người nhìn cô ấy, ngạc nhiên không giấu nổi:

"Hả? Anh ấy chưa từng đưa cô gái nào về trước đây à?"

"Tôi không ngờ luôn á, cô thật sự có tiềm năng làm… quản gia tương lai đó!"

Tiểu Nam đỏ mặt cúi đầu ngại ngùng:

"Cảm ơn tiểu thư đã khen…"

Tôi ngồi xổm xuống, tháo chữ giá chủ đang xếp bằng sỏi, rồi cẩn thận xếp lại thành chữ giá đình.

Một dòng chữ hoàn toàn mới xuất hiện:

[Tôi vừa ăn một bát cháo]

[Cháo gì?]

[Một bát cháo nhớ gia đình, nóng hỏi từng phút giây.]

Tiểu Nam trợn tròn mắt:

"Tiểu thư, cô làm vậy để làm gì thế…?"

Tôi cười hì hì:

"Hehe, cực khổ xếp nguyên đống sỏi như này, tái sử dụng là điều hiển nhiên!"

Tôi mở cuộc gọi video trong group gia đình.

Hôm nay là cuối tuần, ai cũng ở nhà nên chưa đến mấy giây đã có người nhấc máy.

Tôi lập tức xoay camera quay thẳng vào dòng chữ dưới đất:

Báo cáo!

"Vận động ngoài trời đã hoàn thành, mời quý gia đình kiểm tra hiện trường!"

Mẹ nuôi cười tươi rói:

"Lan Lan à, tụi mẹ cũng rất nhớ con đó~"

Cha nuôi cố kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên:

"Khụ… về sớm sớm một chút đi."

Ôn Mặc bật cười:

"Miễn là chị chơi vui là được."

Còn Ôn Tùng Niên thì như thường lệ, lườm một cái:

"Chậc, đúng là… trẻ con."

Tôi lập tức tung ra hàng loạt lời thơ thính đậm chất…

"thôn quê chất lượng cao":

"Đây là tôm hùm, kia là tôm tích, còn con thì nhớ mẹ không dứt được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!