Chương 5: (Vô Đề)

Bảo không giận thì là nói dối.

Tôi bị oan thiệt mà, quá oan!

Lúc này, Ôn Tùng Niên lên tiếng, giọng khàn khàn như bị cát chắn cổ họng:

"…Xin lỗi. Là do tôi vội vàng đánh giá, hiểu lầm em… mới xảy ra chuyện này."

"Tất cả là lỗi của tôi."

Tôi khựng lại, ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nặng nề của anh ta.

Ôn Mặc cũng gật đầu nghiêm túc:

"Em cũng có trách nhiệm. Nếu em là người bị như vậy, chắc em cũng sẽ giận thôi."

"Chị từng nói… nạn nhân có quyền từ chối tha thứ."

"Chị muốn được bù đắp thế nào, bọn em sẽ cố gắng làm được."

Tự nhiên nghiêm túc quá, ngượng chín mặt luôn.

Tôi chỉ muốn chui xuống gầm giường trốn mất.

Tôi gãi gãi mặt, lúng túng nói:

"Thôi bỏ đi. Thấy mọi người thành ý như vậy thì… được rồi, em tha thứ cho anh mà."

"Em chỉ có một yêu cầu: Mong chúng ta sau này có thể tin tưởng nhau hơn một chút."

Được chứ? Vậy nha.

Ôn Mặc cuối cùng cũng thở phào, nở nụ cười nhẹ nhõm rồi gật đầu.

Còn Ôn Tùng Niên khẽ cong môi.

Lần đầu tiên, tôi thấy anh ta cười mà không mang theo chút châm chọc nào với tôi.

Khá đẹp trai đấy.

Nhưng mà… không hiểu sao, chắc do hào quang nữ phụ độc ác vẫn còn sót lại, tôi luôn cảm thấy…anh ta hơi khắc tôi.

Lần đầu tiên: trật cổ.

Lần thứ hai: ngã lăn từ sườn dốc xuống.

Nếu còn lần thứ ba… tôi liệu còn nguyên vẹn nổi không?

Nghĩ kỹ thì thấy đáng sợ quá, thôi thì… cách xa anh trai khắc mệnh kia ra một chút vẫn an toàn hơn.

Lúc cha mẹ nuôi đang vui mừng vì mối quan hệ của chúng tôi có tiến triển, tôi nhỏ giọng mở lời:

"Ba mẹ ơi, con… có thể ở lại đây dưỡng thương một thời gian được không?"

Cha nuôi hơi khó hiểu:

Sao vậy con?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!