Chương 3: (Vô Đề)

Cạch.

Tiếng cửa mở vang lên. Tôi và dì Vương đồng loạt quay đầu.

Ôn Tùng Niên mặt mày đen như đáy nồi, tay còn xách theo khay trà chiều mà đầu bếp làm riêng cho tôi.

Anh ta cười khẩy một tiếng:

"Cô là em bé khổng lồ à? Lớn tướng thế rồi còn phải người ta đút cơm."

"Dì Vương không có việc gì khác làm ngoài hầu hạ cô chắc?"

Dì Vương vội vàng xoa dịu:

"Không sao đâu cậu chủ, nhị tiểu thư còn đang bị thương mà."

Ôn Tùng Niên hừ lạnh:

"Để tôi đút thay cho dì?"

Tôi và dì Vương lập tức hiện ra biểu cảm hoang mang giống hệt nhau:

Hả???

Anh ta ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi:

"Bố mẹ bảo tôi đến chăm sóc cô. Không được à?"

Dì Vương tưởng hai anh em đang bồi dưỡng tình cảm m.á. u mủ, vội vàng nhường chỗ, còn vui vẻ dặn dò anh ta:

"Nhị tiểu thư không ăn cay, cũng không thích cà rốt, nhớ nhé!"

Ôn Tùng Niên cau mày lẩm bẩm: Phiền phức thật…

Nhưng cũng ngoan ngoãn cầm lấy bát đũa, chuẩn bị đút tôi ăn.

Dì Vương vừa đi khỏi, anh ta múc đại một muỗng cơm dúi ra trước mặt:

Ăn.

Tôi lập tức co cổ lại, lắc đầu nguầy nguậy:

Em… ăn no rồi…

Cười xỉu.

Cho tiền tôi cũng không dám để anh ta đút!

Không bỏ thuốc chuột vào là tôi cảm ơn trời đất rồi còn gì!

Ôn Tùng Niên tặc một tiếng, rồi không nói không rằng nhét luôn thìa cơm vào miệng tôi, giọng lạnh như băng:

"Để tôi đút thì hết ngon đúng không?"

Đúng là vậy đó.

Nhưng tôi nào dám nói huhu.

Thế là ngoan ngoãn ăn hết, không dám hó hé gì thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!